Có cô ở đây, anh muốn bất kì hành động nào cũng phải thật cẩn thận, phải tuyệt đối hoàn mĩ. Anh không muốn cho người khác nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của cô, dù là người đồng giới cũng không được. Bà xã của anh nhan lệ khinh thiên, nam nữ không tha, bất kì phản ứng nào của cô đều rất nổi bật, vô cùng hấp dẫn người khác. Trong bữa tiệc hôm qua, anh có để ý, lúc Tử Uyên bước xuống xe, không chỉ có nam nhân nhìn cô không rời mà ngay cả nữ nhân cũng có phản ứng. Mấy người đỏ mặt, vừa ngây người vừa thất thần, trong mắt hoàn toàn chỉ có cô. Yêu nghiệt như vậy, nếu anh không bảo vệ tốt, rất có thể, không, là chắc chắn sẽ bị người khác chiếm tiện nghi.
Anh sẽ không bao giờ cho phép chuyện đó xảy ra.
Cốc
Dòng suy nghĩ miên man, ý niệm đang suy nghĩ, lập tức bị Tử Uyên hung hăng cắt đứt. Thấy Dạ Thiên không để tâm, cô gõ lên trán anh một cái thật mạnh, lực đạo lớn khiến trán Dạ Thiên ửng đỏ một mảng lớn. Dạ Thiên định thần, anh ngước nhìn cô. Tử Uyên cũng lườm anh, ánh mắt trong sáng ngây thơ, vô tội. Dạ Thiên nhìn dáng vẻ này của cô, anh thật sự rất buồn cười, cô gái của anh cũng có một mặt như vậy sao, dám làm mà không dám nhận. Anh nén nhịn nhưng khoé môi vẫn cong lên một đường hoàn mĩ.
Dạ Thiên nâng tay, dùng lực áp đầu cô xuống, đôi môi mỏng gợi cảm theo đà giữ lấy. Anh hôn cô, nụ hôn vừa dịu dàng, vừa nâng niu, trân trọng lại mãnh liệt, nóng bỏng.
Cứ thế, Dạ Thiên lợi dụng thời cơ đỡ lấy đầu cô, dùng lực ôm chặt. Anh hôn cô, trước sau vẫn giữ một tư thế duy nhất khiến cô rất mỏi
Uỳnh...uỳnh
Tiếng động không lớn nhưng vừa nghe đã biết âm thanh của máy hút bụi. Không sai, cô giúp việc đang tiến vào lại gần. Âm thanh mỗi lúc một lớn, một gần. Dạ Thiên không đổi sắc, vẫn ôm cô thật chặt, bá đạo hôn cô. Âm thanh lớn chỉ cách hai người một cánh cửa, Tử Uyên lo lắng, mặc dù cô không làm gì sai nhưng da mặt cô không thể dày bằng người đàn ông này. Nếu bây giờ bị người khác bắt gặp trong hoàn cảnh như vậy thì còn gì là tôn nghiêm của cô nữa. Tất cả đều tại người đàn ông này.
Ách
Tử Uyên bị anh khoá tay, chân cũng bị anh kẹp chặt khiến toàn thân cô không để cử động. Hừ. Tưởng làm thế là được sao? Tử Uyên cô chưa bao giờ biết khuất phục. Nghĩ là làm, Tử Uyên hung hăng cắn môi Dạ Thiên một cái thật đau khiến môi anh sưng đỏ, anh đang hôn cô, Tử Uyên cảm nhận được mùi máu tươi rất rõ. Nhưng anh không thấy đau sao, bị cô làm thành như vậy mà vẫn không hề có phản ứng.
Tử Uyên có cảm giác, mình làm chuyện gì cũng không ảnh hưởng đến anh. Nghĩ vậy, cô càng giận.
Rất lâu, rất lâu sau đó, anh mới quyến luyến buông cô ra. Khuôn mặt Tử Uyên đỏ ửng như trái đào mùa thu căng mọng, mềm mại đầy dụ hoặc. Không biết mặt cô đỏ vì mắc cỡ hay vì tức giận nữa đây. Nhưng ánh mắt cô nhìn anh chứng minh tất cả, ánh mắt trong sáng không nhiễm chút bụi, ánh mắt luôn rực rỡ tràn đầy linh khí.
Dạ Thiên không quan tâm vết thương trên môi, anh cười như không cười, dịu dàng, ôn hoà nhìn cô.
“ Chuẩn bị rồi xuống ăn sáng. Anh giúp em.”
“ Không cần Dạ tổng đây bận tâm.”
Dạ Thiên nhíu nhíu mày, anh vòng tay ôm chặt cô, dùng lực nhấc lên. Người Tử Uyên rất nhẹ nên bị anh nhấc lên dễ dàng, cô đỏ mặt giận.
“ Không được gọi anh là Dạ tổng, cho em hai lựa chọn một là ông xã, hai là chồng. Chọn đi.”
Nà ní, hai cách gọi như vậy khác gì nhau chứ. Tưởng cô dễ dàng cho anh chiếm tiện nghi như vậy.
“ Mơ tưởng, cùng lắm là Dạ Thiên.”
“ Thành giao.”
Tử Uyên đen mặt, cô bị mắc bẫy rồi.