Buổi chiều, Dạ Thiên đưa Tử Uyên đến trung tâm thương mại. Vốn dĩ Tử Uyên muốn buổi tối mới đi mua đồ nhưng anh nhất quyết kéo cô đi sớm, buổi tối trung tâm thương mại rất đông vì có hoạt động ngoại khoá tích thưởng. Dạ Thiên muốn gọi cho giám đốc thương mại ngừng hoạt động, bao vây thương mại để hai người tự ý mua sắm nhưng Tử Uyên không đồng ý, cô nói không cần quá khoa trương. Nhưng nguyên nhân quan trọng nhất: cô là chủ nhân của thương mại này. Lần đầu gặp Lăng Cẩm, cô đã hạ lệnh thu mua trung tâm thương mại, để cấp dưới làm việc tốt, dễ dàng trao đổi chính sách kinh doanh và báo cáo tài vụ, Tử Uyên đã trực tiếp cho họ số điện thoại của cô đang dùng. Nếu để Dạ Thiên nhìn thấy, chắc chắn thân phận cô sẽ bị bại lộ.
“ Tiểu Uyên, đi lên tầng ba tám.”
“ Ừm.”
Dạ Thiên kéo tay cô lên tầng cao nhất của toà nhà. Nơi đây là toà thượng phẩm, chỉ bán đồ cao cấp dành cho giới thượng lưu. Mỗi loại đều thuộc hàng cực phẩm, hàng quý giá vô cùng đắt đỏ. Giá thành mắc nhưng có không ít người tới mua đồ, Dạ Thiên và Tử Uyên cũng là một trong số đó. Để tránh thu hút sự chú ý nên anh và cô chọn y phục rất bình thường, giản dị. Dạ Thiên mặc quần short dài qua đầu gối màu đen huyền, phía trên phối với áo sơ mi rộng màu trắng tinh khiết, anh đội một chiếc mũ len màu đen kết hợp với dây chuyền bạc dài và đồng hồ lớn. Vừa nhìn có cảm giác một thiếu niên tuấn mĩ mới trưởng thành, có phần tinh nghịch, năng động lại khí phách, lãnh huyết. Còn Tử Uyên, cô mặc bộ y phục khác hẳn với tính cách thường ngày. Hôm nay, cô mặc một bộ váy ngắn màu hồng phấn, áo thụng dài tùy ý gấp lên, trên lưng có treo một đai da nhỏ, rất gọn vừa cố định vừa tạo thẩm mĩ. Cô đội chiếc mũ hoạ sĩ màu hồng có thắt nơ nhỏ phía sau rất dễ thương, khuôn mặt mĩ lệ, thiên sinh lệ chất bị chiếc kính mắt trong suốt che gần một nửa. Dưới chân là đôi giày nhỏ, rất xinh có đính nhiều đá nhỏ sáng lấp lánh. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Tử Uyên trông giống như một thiếu nữ mới trưởng thành vừa ngây thơ non nớt lại trong sáng, dễ thương. Lúc đầu, cô không muốn đeo kính nhưng Dạ Thiên nằng nặc muốn cô đeo. Một phần vì bộ dạng hiện tại của Tử Uyên rất rất dễ thương nhưng ánh mắt đầy lệ khí lại không hề phù hợp với phong cách này, một phần vì khi đeo kính, Tử Uyên rất đẹp, vẻ đẹp hoàn mĩ không tì vết lại yếu đuối vô hại khiến người khác nhìn thấy chỉ muốn đem về nhà giấu kín, không cho ra ngoài. Vẻ đẹp của cô rất hại người a.
Dạ Thiên và Tử Uyên sóng bước bên nhau tiến lên tầng trên, hai người đi tới đâu đều thu hút ánh nhìn tới đó. Những người đi cùng không ai không lén nhìn anh và cô, âm thầm kinh ngạc, thời đại này toàn cực phẩm trong cực phẩm nha. Hai người xinh đẹp, nhìn như vô hại nhưng khí chất cao quý, tôn ngạo bẩm sinh, vừa uy áp kinh người, vừa chấn động thiên địa, khí chất này không phải con nhà tầm thường có thể có được, không, ngay cả những đại gia tộc uy chấn vang danh cũng khó lòng mà tạo ra hai yêu nghiệt tuyệt thế như vậy.
Mọi người đang vô cùng kinh ngạc nhìn hai người, một nam một nữ hiên ngang bước đi, họ như trung tâm của vũ trụ, vừa hấp dẫn lại thu hút. Trước ánh mắt kì lạ của mọi người, Dạ Thiên và Tử Uyên không hề đổi sắc, anh và cô vẫn bình thản bước đi, chẳng hề để tâm mọi thứ xung quanh, coi như những thứ kia chưa từng xuất hiện.