“ Phong sát? Cô lấy tư cách gì để hạ lệnh phong sát ta, hiện tại cô vẫn chưa là gia chủ, làm sao điều động ám vệ của Nam Cung gia? Nhưng cho dù cô có khả năng đó thì đã làm sao, đại tiểu thư tôn quý, cô có thấy được mặt trời ngày mai không thì chưa chắc.”
“ Sống được hay không, ông cũng không thể thấy.”- Đương nhiên, bởi vì ông sẽ là người đầu tiên khai đao.
“ Ngông cuồng, ta xem cô náo đến mức độ nào?”
“...”
“ Đại tiểu thư, cô có nhận ra vật này không?”
Nam Cung Sự vừa nói vừa đắc ý lấy ra một miếng ngọc từ trong hộp gỗ.
Quả thật là cực phẩm trong cực phẩm, ngọc vừa tiếp xúc với ánh sáng đã tạo ra ảo ảnh vô cùng đẹp, hào quang ngũ sắc vây quanh, tạo thành tầng tầng lớp lớp phong toả, lộng lẫy, kiêu sa. Miếng ngọc nguyên chất, màu sắc cô đặc, ánh sáng mặt trời cũng không thể xuyên qua. Điều đáng lưu tâm, trên mặt ngọc có khắc bốn chữ sống động như hoạ: Toại ngọc nhận chủ.
Thâm tàng bất lộ
Quả là thâm tàng bất lộ
Hàm ý của bốn chữ sâu thẳm khó lường, ắt chỉ tín vật truyền thừa qua các đời gia chủ. Ngọc đại diện cho người, chỉ cần có ngọc, mọi thế lực lớn nhỏ trong Nam Cung gia đều có thể tùy ý sử dụng. Đương nhiên, mọi người phải đồng lòng ủng hộ chủ nhân của ngọc. Toại ngọc nhận chủ, bảo vật này có linh tính, chỉ có ngọc nhận chủ, không có người nhận ngọc. Qua bao thế hệ, ngọc chỉ được truyền riêng cho gia chủ, không hề tiết lộ tung tích ra bên ngoài. Vì vậy, nhìn ngọc đã khó, muốn trộm ngọc còn khó hơn lên trời.
Tung tích về khối ngọc này Tử Uyên cũng chỉ được nghe ông nội mô tả quá, cũng chưa từng thấy tận mắt ngọc, không ngờ, nó lại lộ diện trong tình huống này.
“ Các ngươi trộm ngọc ở đâu?”- Tử Uyên trầm giọng xuống, âm thanh nhỏ nhẹ nhưng lạnh lẽo thấu xương, băng lãnh thị huyết. Rõ ràng, sự xuất hiện của khối ngọc này đã khiến cô tức giận.
Tín vật gia chủ tôn quý của Nam Cung gia, không thể để mấy lão gia hoả này làm ô uế.
“ Trộm? Không phải nói ngọc nhận chủ sao? Hiện tại nó nằm trong tay ta thì nói ta trộm. Đường đường là dòng chính thất lại ăn nói hàm hồ, xúc phạm trưởng bối, Nam Cung Tử Uyên, cô nói xem, ta có thể hạ lệnh trục xuất cô ra khỏi gia tộc không?”
“ Trục xuất? Ngươi không xứng.”- Tử Uyên lạnh nhạt, chạm vào giới hạn của cô, ắt sẽ phải dùng máu để trả giá.
“ Xứng? Haa. Người đâu, lập tức bắt Nam Cung Tử Uyên lại, ta muốn dùng cực hình hành hạ cô ta, muốn cô ta sống không bằng chết.”- Nam Cung Sự đầy đắc ý. Ngày hôm nay, ông đã mong chờ suốt mười mấy năm rồi, ngày vận đổi sao dời, lật đổ dòng chính Nam Cung gia.
“ Ai dám?”- Tử Uyên đanh giọng, ánh mắt như ngàn vạn mũi dao phong toả khắp căn phòng.
Trong tình thế này, rõ ràng Tử Uyên đang ở thế yếu nhưng hành động và lời nói của cô hoàn toàn ngược lại: cao ngạo, bễ nghễ như nữ vương của vạn vật, khí thế dù một chút cũng không thua kém.
Ngưng đọng
Mọi người trong căn phòng đều không hề chuyển động, tất cả đều chờ hành động tiếp theo của Tử Uyên
“ Lên, lên hết cho ta...”- Nam Cung Sự tức giận. Chỉ bằng một câu nói, các ngươi đã sợ hãi, không dám tiến lên.
Cạch...cạch
Cách Tử Uyên khoảng ba mét, tất cả đều lên dạn, chuẩn bị tư thế sẵn sàng chiến đấu.
“ Sống, ta muốn cô ta phải sống, cô ta không thể chết dễ dàng như vậy được.”
“ Không được, chủ nhân có lệnh, nhất định phải diệt cỏ tận gốc “- Lộng Ảnh lên tiếng.
Không sai, người đang nói chuyện, chính là Lộng Ảnh- thủ lĩnh của đội hắc vệ đang được điều động.