Giọng nói anh khí vừa dứt, Lộng Ảnh liền từ hàng hắc vệ đi ra. Từ đầu tới cuối, chủ nhân không muốn cho cô lộ diện lên mới hạ lệnh cô âm thầm ra tay, dám chắc đã thủ tiêu Nam Cung Tử Uyên. Nhưng lão già kia quá nhiều lời, chờ đợi mãi vẫn chưa chịu ra tay, không những thế, ông ta còn một mực muốn cô ta phải sống. Mặc dù cô không thích nói nhiều nhưng cũng không thừa kiên nhẫn để lãng phí thời gian một cách ngu ngốc với ông ta. Biết đâu, Nam Cung Tử Uyên đang dùng kế hoãn binh để kéo dài thời gian, đợi chờ người tới cứu.
Trong tình huống này, Lộng Ảnh cô không muốn ra mặt cũng không được.
Thấy còn một nhân vật khác luôn âm thầm quan sát, Tử Uyên lập tức đề phòng.
Lộng Ảnh, cái tên đầy khí phách này không ngờ lại là của một cô gái. Dáng người mảnh khảnh, y phục hắc ngọc bó sát nhưng vô cùng co giãn, thích hợp khi ra tay hành động âm thầm. Khuôn mặt nhỏ nhắn, tùy ý dùng khăn tay che lại nửa mặt, hoàn toàn không nhìn rõ dung nhan.
“ Lộng Ảnh?”- Tử Uyên lẩm bẩm, cái tên này, cô vẫn không hề có ấn tượng gì, rốt cuộc là người của thế lực nào?
“ Đừng nhiều lời, ra tay đi.”- Lộng Ảnh mạnh mẽ hạ lệnh, một giây cũng không muốn để lãng phí. Bàn tay ngọc trắng nõn giơ lên ra dấu hiệu sẵn sàng.
Mệnh lệnh đanh thép vừa tới tai, một tay súng đứng bên cạnh cô liền lập tức chuẩn bị. Đối phó với con mồi trong cũi sắt, chỉ cần một người là đủ.
Im lặng
Sự im lặng chết tróc.
Tử Uyên nhìn thẳng vào mắt Lộng Ảnh, âm thầm đánh giá rồi mới quan sát đối phương cầm súng.
Bàn tay vừa hạ xuống, hệt như một thánh chỉ ban lệnh hành hình, ngón tay sát thủ cũng dùng lực, nén mạnh nên khẩu súng.
“ Không được....”- Nam Cung Sự hét lớn.
Tiếp theo đó là một loạt hành động khiến Lộng Ảnh không thể lường trước. Sát thủ “hành hình” đã sẵn sàng, tên đã lên dây nhưng một giây cuối cùng lại xảy ra biến đổi khôn lường. Nhìn đôi tay quyết đoán hạ xuống, Nam Cung Sự liền chạy lại, dùng tay gạt khẩu súng, đánh loãng tầm ngắm của tay súng.
Sát thủ bất ngờ, vẫn chưa kịp phản ứng, cứ thế liền bị ông phá hỏng, trực tiếp lệch đạn. Đạn đã vào nòng nhưng không rõ mục tiêu, một phát ghim thẳng vào cây cột gỗ phía đối diện, tạo thành một vết hằn sâu.
Tử Uyên cười nhạt, thời cơ...đến rồi!
Thân thủ nhanh nhẹn, hành động dứt khoát, Tử Uyên không nhiều lời, trực tiếp dùng chân đá văng khẩu súng của sát thủ gần nhất. Hai tay còn lại nắm chặt cổ tay của tên đối diện, dùng đầu gối hạ một đòn mạnh mẽ vào cổ của đối thủ. Động mạch chủ bị tấn công khiến tứ chi mất lực, súng trường trên tay cứ thế mà rơi xuống liền bị Tử Uyên dễ dàng tóm gọn.
“ Tất cả đứng yên.”- Tử Uyên hạ lệnh, nòng súng lạnh lẽo trực tiếp hướng vào đầu của Lộng Ảnh mà đe doạ.
Không thể ngờ
Tất cả người khác đều đang ngây người nhìn hành động ngu ngốc của Nam Cung Sự, toàn bộ đều không chú ý đến Tử Uyên, làm sao kịp phản ứng để chống trả.
Nhanh
Rất nhanh
Ngay cả Lộng Ảnh cũng bị cô làm cho kinh ngạc. Chỉ mất ba giây, không sai, mất ba giây để cướp súng đồng thời tiêu diệu hai đối thủ gần nhất, nguy hiểm nhất.
“ Hạ súng xuống”- Lộng Ảnh lạnh lẽo ra lệnh, cô hoàn toàn tin tưởng, Tử Uyên dám bắn. Mục đích đến đây của cô ngày hôm nay là tiêu diệt đối thủ, không phải hi sinh vô ích vì hành động ngu dốt của ông ta.
Hạ súng, tất cả sát thủ đều đồng loạt hạ súng, không một giây chần chừ.