Lộng Ảnh đảo mắt về phía Nam Cung Sự, lặng lẽ gieo một ánh mắt chết chóc.
Nam Cung Sự nhận ra lãnh ý của cô, ông ta cũng không dám đối diện, trực tiếp bỏ lơ.
“ Ra tay, ra tay ngay lập tức. Dùng một người hi sinh để đổi mạng của Nam Cung Tử Uyên, không phải rất đáng sao? Ta hạ lệnh các ngươi bắt sống Nam Cung Tử Uyên, tuyệt đối không được để cô ta chết.”- Nam Cung Sự hét lớn, đôi mắt đỏ hồng chẳng khác nào con thú dữ trong rừng hoang, âm tàn khát máu. Bao nhiêu năm qua ông âm thầm chờ đợi, chịu bao ủy khuất và nhục nhã từ cô ta và Nam Cung Sinh. Ông không muốn cô ta chết quá dễ dàng như vậy. Chưa hết, mạng sống của Nam Cung Tử Uyên còn có giá trị lợi dụng. Ông sẽ dùng nó để trao đổi với Nam Cung Dịch, ông ta yêu chiều con gái như vây, xem cô ta là bảo bối, chắc chắn sẽ đồng ý nhường lại vị trí gia chủ cho ông. Còn những chuyện còn lại, sẽ tùy thời cho ông xử lí.
Nghĩ đến tương lai tốt đẹp đang chờ đợi phía trước, Nam Cung Sự vô cùng hưng phấn, ông càng vội vã thúc giục.
“ Ra tay đi, chủ nhân các ngươi có lệnh giết chết cô ta, các người dám không nghe? Hi sinh vì nhiệm vụ không phải rất bình thường sao, dám đánh đổi một mình mạng sống của Lộng Ảnh với tất cả các ngươi không? Nhanh lên, mau chóng bắt lấy cô ta.”- Nam Cung Sự điên cuồng thúc giục, bọn người đáng chết này, không biết được đại sự của ông.
Tuy nhiên, thái độ của mọi người lại phát triển theo chiều ngược lại: vô cùng hờ hững, thậm chí còn coi ông ta là một kẻ tâm thần đang nói hưu nói vượn. Tự đem bản thân ra so sánh với thủ lĩnh của bọn họ, ông ta xứng? Không phải bọn họ bị rơi vào tình huống này là do ông ta quá ngu dốt?
“ Câm miệng.”- Lộng Ảnh khó chịu,“ muốn nổi điên thì cút về nhà, ở đây không phải nơi cho ông phát bệnh như trại tâm thần, hồ nháo lung tung.”
“ Ngươi...”
“...”- Lộng Ảnh lườm ông ta một cái, lãnh ý mang theo hạ một đòn chí mạng vào nội tâm của Nam Cung Sự, ép ông ta câm miệng.
Hừ, quả thật còn chút biết điều, nếu muốn náo loạn thêm một giây nào nữa, chắc chắn cô sẽ cho người xử đẹp ông ta.
“ Để súng xuống đất.”
“ Cô...đừng quá cao ngạo.”- Muốn họ hạ súng, hoàn toàn có thể chấp nhận, nhưng nếu bỏ súng đi, thì hoàn toàn mất cơ hội chiến thắng, thủ lĩnh của bọn họ sẽ thêm một phần nguy hiểm.
Đoàng
Chưa đợi Tử Uyên nói câu nào, tiếng súng lạnh lẽo đã vang lên. Viên đạn nóng hổi ma sát vào nòng súng, cọ xát không khí, một đường xuyên qua trán của tên vừa nói chuyện. Ngay lập tức, anh ta liền ngã xuống đất, huyết tươi ồ át chảy ra, hoà vào trong đất.
Chết...chết rồi.
Tốc độ nhanh quá.
Dùng hành động thay cho lời nói, Tử Uyên trực tiếp dùng súng bắn chết tên sát thủ nọ. Thời gian lãng phí như vậy là quá đủ. Trực tiếp dùng hành động thay cho lời nói.
“...”- Lộng Ảnh im lặng nhìn thi thể nằm bất động trên mặt đất. Đạn ghim giữa mi tâm, tốc độ hoàn hảo, mục tiêu hoàn hảo, còn...chưa kịp ngắm mục tiêu....
Đương nhiên, sau hành động của Tử Uyên, không ai dám nói thừa một lời, nhanh chóng đặt súng xuống đất, dùng chân đá về phía Tử Uyên. Lộng Ảnh cũng không có thái độ dư thừa, một mực chờ hành động tiếp theo của Tử Uyên để định liệu.
“ Nói, chủ nhân của các ngươi là ai?”
“....”- Mọi người im lặng. Muốn họ trả lời chi bằng trực tiếp giết họ đi, thà một lần được chết thống khoái còn hơn là tổ chức biết được họ tiết lộ thông tin mật rồi cho người ám sát người thân của họ, liên lụy đến gia đình, bằng hữu.