Bóng đêm bao trùm.
Tiệc rượu vẫn còn đang diễn ra, tất cả mọi người không ai chú ý đến người vừa cầm giải thưởng ảnh đế luôn bị truyền thông tầng tầng vây quanh đã sớm rời khỏi đây, lên xe của Lục Sâm.
Lục Sâm lái xe từ bãi đỗ ngầm ra, lúc đi ngang qua cửa chính nhìn thấy rất nhiều cô gái trẻ giơ bảng đèn tên Quý Thức, nhón chân hóng vào phía trong, mặc kệ là từ góc độ này cái gì cũng nhìn không thấy.
“Em có rất nhiều fan“.
Quý Thức nghe vậy nhìn thoáng ra phía bên ngoài, không dao động gì xoay lại: “Còn tùy chứ, mấy cô gái trẻ không có tính lâu dài. Hôm nay giơ tên tôi, không khéo ngày mai đã nhảy qua nhà khác“.
Lục Sâm vẫn chuyên tâm lái xe hỏi: “Không buồn?”
Có lẽ cảm thấy chuyện này thú vị, Quý Thức nhẹ nhàng nở nụ cười: “Buồn làm gì? Anh vốn dĩ không thể để người khác trói anh cả đời ở đây. Lòng người vốn dĩ là dễ thay đổi nhất, huống chi fan không cố định, không có gì đáng để ý“.
Vậy sao?
Lòng người là dễ dàng thay đổi nhất, vậy còn em?
Lục Sâm đột nhiên rất muốn hỏi cậu rằng lòng em có thay đổi không. Còn chưa hỏi ra khỏi miệng đã chợt thấy vấn đề này quả thực là không phải chỉ ngu đần bình thường thôi đâu.
Quý Thức đương nhiên thay đổi, chính Lục Sâm cũng thay đổi.
Bằng không bảy năm này từ đâu ra.
Bên trong chung cư của Lục Sâm bày một đống đồ đạc. Anh vừa mới về nước, nhà là mua tạm, chưa ở được mấy ngày, hơn phân nửa đều trống không.
Hai người thật ra cũng chẳng ai thèm để ý.
Có giường là được. Ban đêm vốn dĩ là lãnh địa của người trưởng thành. Huống chi từ khi Lục Sâm mở lời, giữa hai người luôn tràn ngập ám chỉ không nói nhưng trong lòng vô cùng rõ ràng. Mọi chuyện kế tiếp hết thảy đều thuận lý thành chương, ai cũng không cần thiết phải ra vẻ rụt rè.
Căn phòng yên tĩnh chỉ nghe những tiếng thở dốc, một vài lời nói lộn xộn không rõ cảm xúc.
Khóe mắt Quý Thức ửng hồng, hàng mi dài vươn lại giọt nước mắt, Lục Sâm khẽ hôn lên, từng chút liếm láp sạch sẽ.
Anh vẫn vừa làm, vừa ngắm nghía khuôn mặt của Quý Thức. Bảy năm trước bọn họ từng có một quãng thời gian tràn đầy tình dục, tình cảm thiếu niên nhiệt liệt mà xúc động, hận không thể suốt ngày triền miên bên nhau. Bọn họ như trở lại múa hè năm kia, đối với nhau tựa như đã vô cùng quen thuộc.
Lục Sâm nhớ rất rõ mỗi một điểm mẫn cảm trên người Quý Thức.
Anh có ý xấu cứ nhất nhất mà thử, từ vành tai, đến cổ, cố chấp muốn tìm trên người Quý Thức những thứ chưa từng thay đổi từ trước đến nay.
Điều làm Lục Sâm vừa lòng chính là Quý Thức bị anh trêu chọc đến mềm nhũn như nước, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng bốc hơi sôi trào, không có ngăn trở gì tiếp nhận toàn bộ của anh.
Bọn họ lại hòa lại với nhau, cứ như chưa từng có chia ly.
Lục Sâm càng thêm dùng sức, đổi lấy một tiếng rên nhẹ không ức chế được. Anh áp răng và môi nghiến qua vành tai Quý Thức, vừa liếm láp vừa thấp giọng hỏi: “Mấy năm nay, bao nhiêu người thượng em rồi, hả?”
Quý Thức nhiệt tình đón ý nương theo động tác của Lục Sâm, vươn tay dùng sức ôm chặt tấm lưng trần lỏa lồ của anh, thở dốc, đứt quãng hỏi lại: “Còn anh, anh thượng bao nhiêu người rồi?”
Hỏi xong Quý Thức bật cười, giống như một đóa hoa dại bí ẩn nở rộ trong đêm đen, ai ngắt được sẽ như nhận được một kho báu.
Lục Sâm biết, Quý Thức sẽ không trả lời, càng không nghĩ đến đáp án của Lục Sâm. Cậu ta thoạt nhìn không để ý đến chuyện này chút nào, đến cả lừa gạt cũng lười bịa đặt.
Nhưng Lục Sâm vẫn yên lặng trả lời trong lòng, không có ai khác, tôi chưa từng có người nào khác.
Quý Thức dưới thân cười với anh, hết sức phóng đãng lại vô cùng ôn nhu, không rõ đâu là thật đâu là giả.
Đáy mắt Lục Sâm nhiễm bóng đêm đen nhánh, cúi người hôn hôn môi cậu. Giữa lúc răng môi giao triền, Lục Sâm đỉnh lên chỗ sâu nhất trong người Quý Thức, hơi thở dồn dập
Ngày hôm sau lúc Lục Sâm tỉnh lại, Quý Thức đang dựa vào ngực anh. Cậu nhắm mắt, mạt hồng phía đuôi mắt đã biến mất như chưa từng tồn tại, điều này làm cho Lục Sâm có chút tiếc nuối.
Đang nghĩ ngợi xem có muốn làm mạt hồng kia xuất hiện lại hay không thì Quý Thức mở mắt. Người vừa tỉnh ngủ luôn có chút ngây thơ, Quý Thức cũng không ngoại lệ. Cậu chớp chớp đôi mắt có chút ngốc, sau đó tiêu điểm mới tập trung vào khuôn mặt của Lục Sâm.
“Chào buổi sáng a”
“Chào“. Lục Sâm sờ sờ trán Quý Thức, không thấy sốt mới đứng dậy bước xuống giường “Đói bụng không?”
“Còn ổn“. Quý Thức ngáp một cái, nhìn Lục Sâm cả người trần trụi xuống giường, mặc áo sơ mi vào. Lúc anh xoay người lại liền dời mắt nhìn xuống chăn màu trắng.
Lục Sâm cầm quần áo đưa cho Quý Thức: “Mặc vào đi, tôi đưa em đi ăn“.
“Không được“. Quý Thức vừa mặc quần áo vào vừa nói: “Một lát nữa tôi phải quay quảng cáo, không kịp ăn sáng. Tôi gọi trợ lý bảo cậu ta tới đón“.
Lục Sâm nhíu mày, không biết có nên khen quý ảnh đế này quản lý thời gian rất tốt không. Hôm sau có công tác mà còn đáp ứng lêu lổng với anh.
“Đi ăn sáng đi, một lát tôi đưa em đi. Đừng phiền trợ lý“.
Đây là trợ lý công tác thì phiền thế nào? Quý Thức buồn cười nhìn về phía Lục Sâm, nhưng không nói ra lời cự tuyệt.
Lục Sâm nhẹ nhàng thở ra.
#Hết chương 2