Tay anh vuốt ve chân cô, đôi tất chân làm anh khó chịu, cởi chúng ra.
Đôi chân thon dài dưới váy cô, làn da trắng mịn màng tinh tế, anh nhịn không được thở dài, chính là cảm giác đấy!
Quần áo hai người xộc xệch, tiếng thở dốc của anh ngày càng “ồ ồ”, không ngừng một bước lại tiến thêm một bước.
Cô sợ màn kích tình như vậy, càng sợ bản thân sẽ đồng ý cho anh, cô tựa
như cầu xin anh: “Đừng thế, chờ sau này… Chờ say này được không…” tốc độ phát triển như vậy thật sự quá nhanh .
Anh khổ sở rên rỉ, giọng nói trở nên khàn khàn, nói: “Chờ cái gì? Loại
chuyện này em tình anh nguyện, chẳng lẽ còn cần dâng hương để chuẩn bị
sao?”
Cô không có cách gì, lắc đầu: “Không biết… Dù sao cũng không được…”
Anh đã bị dục vọng dày vò chịu không nổi , không còn nhẫn nại giải thích
những điều lo lắng trong lòng cô, Dù sao tất cả con gái đều như vậy, hơn nữa kiểu giống như cô , xem lần đầu tiên của mình rất quan trọng, suy
nghĩ không thực tế, ảo tưởng, nhưng bạn thật sự muốn làm, cũng không
phải là cái gì to tát lắm .
Anh có thể tưởng tượng rằng cùng lắm thì cô khóc to một hồi, đến lúc đó nói chút lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ, làm một hai việc lãng mạn mà những cô
bé thích, có lẽ tất cả sẽ được giải quyết. .
Anh vẫn làm theo ý mình, hơi hơi nâng thân mình lên , mở thắt lưng ra, kéo quần dài xuống.
Từ Y Khả nghe được tiếng cạch, biết anh ta thật sự muốn tiến lên rồi, càng thêm hoảng loạng giãy dụa đẩy người ở trên ra, giận dữ nói: “Đứng lên…
em không muốn, nếu anh thật sự thích em sẽ không làm như vậy!” cô không
biết rằng chỉ ăn cơm thôi mà cũng làm cho anh ta nổi dậy dục vọng!
Anh không để ý đến lời của cô, một bàn tay đặt trên ngực giữ người cô lại,
một bàn tay trượt xuống chân mịn màn của cô vuốt ve, chạm vào miếng vải
mỏng manh ở dưới váy cởi ra. Đột nhiên tiếng chuông điện thoại của cô
reo lên, Từ Y Khả kêu lên: “Điện thoại, điện thoại! Anh có nghe thấy
không.”
Anh bực bội nói: “Đừng nhúc nhích!”
Bài hát quen thuộc một lần nữa reo lên, Từ Y Khả gấp gáp nói: “Anh để em
nhận điện thoại đã. Nhỡ có việc gấp thì làm sao!” Cô cố gắng, anh ta chỉ cần nhấc người cô ngay lập tức sẽ đá anh ta một đạp sau đó bỏ trốn mất
dạng.
Anh sao mà không biết mưu kế nhỏ cỏn con này của cô, trường lên người cô,
tay kéo lấy túi xách của cô, tìm thấy điện thoại rồi ném cho cô, nói:
“chuyện to lớn thế nào anh cũng chỉ cho em ba mươi giây.” Nói xong lại
bắt đầu tiếp tục công việc bị gián đoạn, muốn cô tập trung đến anh một
chút
Màn hình di động không ngừng lóe sáng tên ‘Mẫn Chính Hàn’ ,ba chữ này làm
cho cơ thể Từ Y Khả cứng ngắc, hai ngày anh đi cô đã đem chuyện này để
sau đầu, hoàn toàn quên rằng cô cần phải trả lời chuyện trở thành bạn
gái anh ta.
Một lúc sau Trần Mặc Dương cũng không thấy cô trả lời điện thoại, lại nhìn
thấy sắc mặt nghiêm trọng của cô, anh không khỏi tò mò nhìn vào điện
thoại của cô, ánh mắt lập tức thay đổi, dứt khoát nói: “Trả lời đi!”
Nói xong liền thay cô nhấn phím trả lời, Từ Y Khả đành phải nghe điện thoại của Mẫn Chính Hàn dưới ánh mắt của anh.
Giọng nói ngã ngớn kia của Mẫn Chính Hàn vọng tới, nói: “Em yêu, nhớ anh rồi phải không! Đang ở đâu đấy, anh đển tìm em!”
Tay Từ Y Khả run lên, có chút lắp bắp , nói: “Anh… Anh đã về hả.”
Nói thật cô và Mẫn Chính Hàn chả có gì, nhưng vì sao bây giờ nghe giọng nói anh ta cô có cảm giác tội lỗi, giống như kiểu vợ đang ngoại tình chồng
mình thế. Cảm thấy rất có lỗi với anh ta!
Mẫn Chính Hàn cười sang sảng: “Em yêu, xem kìa , em kích động quá đến nổi lắp bắp rồi kìa.”
Từ Y Khả nói: “Tôi nghĩ rằng anh cần phải đi mấy ngày cơ.”
“Anh nhớ em nên cố ý về sớm, em đang ở đâu.”
“Ở… Ở…” Từ Y Khả đang còn suy nghĩ không biết lấy ly do gì, Trần Mặc Dương
đã cướp ngay điện thoại, Từ Y Khả lo lắng muốn giật lại.
Trần Mặc Dương đứng lên, một tay với lấy chiếc quần, lưu loát mặc vào. Chỉ
nghe thấy anh ta nói ngắn gọn: “Tớ đang ăn cơm cùng Từ Y Khả ở bên này…
Được rồi… Đợi cậu!”
Từ Y Khả nhanh chóng sửa sang lại bản thân, may là anh ta vẫn chưa xé đôi tất, bằng không cô bị dơ đôi chân trần.
Cô đứng dậy, nói: ” Chính Hàn sẽ đến đây sao?”
Bộ dáng chột dạ của cô làm anh ta rất khó chịu, nói: “Không phải lần trước anh đã nói với em không được liên lạc với Mẫn Chính Hàn rồi sao?”
Từ Y Khả giải thích nói: “Em đâu có liên lạc, là chính anh ta gọi đến đấy chứ.”
Anh ta hỏi: “Em với Chính Hàn có chuyện gì xảy ra?”
Cô nói: “Trước khi anh ta đi công tác muốn em suy nghĩ thật kĩ về đề nghị làm bạn gái của anh ta.”
Anh ta cười một cách bí hiểm, làm cho cô sợ, sau đó lại cười kéo cô vào lòng: “ Thế bây giờ câu trả lời của em là gì.”
Cô trầm mặc không nói gì, chẳng nhẽ đến bây giờ anh vẫn có thể cho rằng cô còn có câu trả lời khác ư? Trong lòng anh ta nghĩ cô là cái gì!
Anh ta nhìn thấy bộ dạng tủi thân của cô, giọng nhẹ nhàng xuống, nói: “Được rồi, được rồi, không có vấn đề gì lớn lao cả.”
Trong lúc đợi Mẫn Chính Hàn, Từ Y Khả lòng vẫn luôn bất an ,cảm thấy giống
như yêu thương vụng trộm bị bắt gặp. Nhưng Trần Mặc Dương lại không để ý chút nào .
Lát sau, Mẫn Chính Hàn đi vào, anh quăng áo khoác, ngồi xuống bên cạnh Từ Y Khả, nhìn một bàn đầy đồ ăn, nói: “Xem ra tôi đến vẫn còn kịp nhỉ, vẫn
còn kịp ăn cùng bữa ăn này.”
Từ Y Khả nhìn khuôn mặt tươi cười không chút buồn, không biết lát nữa phản ứng của anh ta sẽ như thế nào.
Mẫn Chính Hàn dường như không cảm nhận được không khí xung quanh đang đóng
băng, vô tâm thích thú ăn, nói: “Mùi vị không tồi, ai tìm thấy chỗ này
đấy.”
Trần Mặc Dương nói: “Muốn gọi thêm đồ ăn nữa không?”
“Không cần đâu, tôi vừa mới về hai người đã tiếp đón tôi với bữa ăn thịnh soạng như vậy, thế này đã đủ long trọng lắm rồi.”
Anh mỉm cười sờ sờ mái tóc của Từ Y Khả: “Mới hai ngày không gặp, sao lại
trở nên xa lạ thế này , thậm chí còn không chào anh một tiếng hả?”
Từ Y Khả không có lời nào để nói, cười có chút xấu hổ, bầu không khí hòa
thuận vui vẻ nhưng rõ ràng có mùi thuốc súng làm cho cô cảm thấy bất an.
Mẫn Chính Hàn dùng khăn tay chùi miệng, nói: “Dương Tử, cậu ở đây rất tốt, làm người chứng kiến cho tớ.”
Anh xoay người lấy áo khoác, từ trong áo khoác lấy một hộp nhẫn, mở ra đưa đến trước mặt Từ Y Khả.
Là một chiếc nhẫn sắc sảo tinh tế, điểm đặc biệt của chiếc nhẫn này là
viên kim cương hồng ở giữa, chiếc này rất giống với chiếc trong bản
thiết kế mà cô lần trước ở trong văn phòng anh ta đã nhìn thấy.
Bề mặt kim cương rực rỡ được cắt tỉa góc cạnh hoàn mỹ lấp lánh dưới ánh
đèn, anh mang lên tay cô, cô hoảng hốt rút tay về, anh âm thầm giữ chặt, đặt tay cô dưới ánh đèn cẩn thận nhìn, giống như đang chiêm ngưỡng một
tác phẩm nghệ thuật. Ngón tay mềm mại mảnh khảnh nắm trong tay giống như mềm mại không xương. Anh cúi đầu hôn lên tay cô, thâm tình chân thành
nói: “Y Khả, anh ở trước mặt người bạn tốt của anh, anh hứa với em rằng
anh đối với em là thật lòng, đồng ý làm bạn gái anh nhé, về sau anh sẽ
đối xử với em thật tốt.”
Từ Y Khả phát hoảng, hoàn toàn không biết xử lý như thế nào, chỉ lắc đầu, nói: “Không… Không…”
Tay Mẫn Chính Hàn sắp đeo nhẫn vào, Trần Mặc Dương liền nhanh hơn anh một
bước , chụp lại hộp nhẫn, nói: “Cậu đã đến muộn rồi, cô ấy bây giờ đang
quen tôi.”
Từ Y Khả cảm giác được tay Mẫn Chính Hàn nắm tay cô rất chặt, trong mắt
bắt đầu hiên lên vẻ tức giận, nhưng anh ta ngược lại nở nụ cười, cười
không kiềm chế, làm như vẻ gật gật đầu, đứng lên, đột nhiên nắm cổ áo
Trần Mặc Dương, đấm một đấm vào mặt Trần Mặc Dương, tức giận nói: “Thằng khốn nạn, chuyên môn phá hoại chuyện của tôi đúng không!”