Từ Y Khả đứng lên nhìn hai người đàn ông đang trừng mắt nhìn nhau, không
dám đi đến khuyên can, sợ làm cho Mẫn Chính Hàn càng tức giận hơn.
Mẫn Chính Hàn đấm một cú rất mạnh, Trần Mặc Dương lảo đảo hai bước mới đứng vững, lau vết máu trên khóe miệng, rồi mới nói với Từ Y Khả: “Em ra
ngoài trước đi.”
Từ Y Khả còn đang chần chừ do dự , Mẫn Chính Hàn dữ dằn chỉ vào cô nói: “Đi ra ngoài, đóng cửa lại.”
Mẫn Chính Hàn giận dữ cũng rất đáng sợ, hai người đàn ông này không ai là người dễ bị bắt nạt.
Từ Y Khả lê bước ngoài, đóng cửa không chút sực lực dựa vào tường. cửa vừa đóng lại, , bên trong liền truyền đến tiếng đánh nhau, bàn ngã xuống
rầm lên một tiếng, chén bát trên bàn cũng rơi xuống đất “choang choang”, từng tiếng từng tiếng truyền ra cửa, mỗi tiếng đều làm cho Từ Y Khả
đứng ngoài cửa run cả mình. Nếu lúc này là thời cổ đại,cô có thể được ví với “hồng nhan họa thủy”
Bản thân cô cũng cảm thấy buồn cười, hai mươi năm sống trên đời, thế giới
của cô nếu không tính đoạn tình cảm bị Hàn Việt bỏ rơi kia có thể nói là bình thản như nước. Ngay cả cuộc sống thời sinh viên đầy màu sắc kia
cũng không có mối tình nào, Không ngờ vừa quay lại, trong cùng một thời
gian đã gặp hai người đàn ông như vậy, làm cô rối loạn không thể bình
tĩnh.
Cô biết lúc ấy cô không từ chối lời đề nghị của Mẫn Chính Hàn là lỗi của
cô, nhưng sao lại như thế được, cái tên đào hoa công tử đó chẳng phải là tên playboy lăn lộn trên tình trường nhiều năm ư? Ong ong bướm bướm vây quanh, qua tay anh ta dù phụ nữ chưa đến một ngàn nhưng cũng đã một
trăm rồi chứ, lần này sao lại dễ dàng bị tổn thương như thế? Lại còn
nghiêm túc ư?
Hay là anh ta nghĩ con cá trước sau gì cũng của mình bỗng lại rơi vào miệng của người khác, cho nên anh bị tổn thương lòng tự trọng?
Hai người đàn ông bên trong đều đã được học võ từ nhỏ , một cú đấm còn cứng hơn cả đá, lúc trước cùng đám hỗn tạp chiến đấu chưa bao giờ bị thua, ở Giang Nhạc nhận được danh hiêu “Thủ lĩnh lưu manh” . Không nghĩ rằng
vài năm không có động tay động chân , hôm nay ra tay trên người anh em
của mình.
Hai người đều bị đối phương đấm cho lảo đảo suýt bị ngã ụp mặt xuống nền,
Mẫn Chính Hàn lau vết máu trên mũi không biết đã chảy từ bao giờ, thở
gấp nói: “Con mẹ nó, tôi với cậu làm anh em nhiều năm như vậy, có bao
giờ tôi đối với cậu không đúng chưa , cậu được, ngay cả người phụ nữ của tôi cũng động đến!”
Trần Mặc Dương cười lạnh: “Phụ nữ của cậu! Cô ấy có phải là phụ nữ của cậu không?”
Mẫn Chính Hàn lại muốn đánh anh ta, trên trán hằn gân xanh, tức giận nói:
“Không phải cậu đang cho rằng tôi ở đây sinh sự với cậu chứ, cô ấy sớm
muộn gì cũng là người phụ nữ của tôi, nhiều phụ nữ như vậy, cậu chọn
người nào không được, sao phải đi trêu chọc vào cô ấy?”
Trần Mặc Dương nói: “Nói nhiều cũng vô dụng, về sau cậu đừng đến tìm cô ấy
nữa, anh em là anh em, phụ nữ chỉ là đồ chơi thôi, chúng ta phải phân
biệt rõ một chút.”
Khớp xương Mẫn Chính Hàn bặm chặt kêu “răng rắc”, nói: “Dựa vào cái gì chứ?
Rõ ràng tôi là người để ý cô ấy trước, chẳng nhẽ cậu không nhớ, lần đầu
tiên gặp cô ấy là ở khách sạn Kim Đĩnh.” Lúc đó cô giống như con thỏ lọt vào cạm bẩy hai con mắt hoảng sợ vô cùng ngây thơ, sắc mặt bị máu loe
loét dọa đến mức trắng bệch cũng không biết chạy.
Cũng chỉ sau này anh mới nhận ra cô trên bàn cơm tại biệt thự Trần Gia, cô
cùng đồng nghiệp ngồi bên đấy, anh ngồi ngay bên cạnh cô, nhìn thấy ánh
mắt cô , nhớ lại đôi mắt xinh đẹp này hình như đã gặp ở khách sạn lần
trước,và xác định chính là cô ấy.
Trần Mặc Dương cười nhếch lên, nói: “Cậu chắc chắn đó là lần đầu tiên gặp cô ấy chứ?”
Mẫn Chính Hàn bỗng căng thẳng, nói: “Cậu có ý gì?
” Để tôi nhắc cho cậu nhớ, vào một buổi tối năm năm trước, trong một con
hẽm nhỏ cậu đã đè lên người một cô gái đang trên đường đi về sau lớp tự
học!”
Mẫn Chính Hàn giật mình, chuyên đấy gần như bị chôn vùi giờ lại bị lôi lại, những mãnh vỡ lộn xộn hiện lên trong đầu anh ta. Anh nhớ đêm đó tâm
tình mình không được tốt lắm, một đám người uống lên chặn lại một cô bé
rụt rè , lúc ấy anh muốn hung hăng giày vò lên người cô gái đó, nói thật bình thường anh tuy có phá phách, tuy có không đàng hoàng , nhưng chưa
từng động qua một người còn gái nào theo cách vô liêm sĩ như thế. Anh
chỉ nhớ rõ cô lúc ấy vừa khóc, vừa cấu xin, cúi xuống trong góc, không
nhìn thấy sắc mặt, nhưng đôi môi đỏ nổi lên rực rỡ, giốngnhư một cánh
hoa sau cơn mưa.
Anh chưa bao giờ có nôn nóng như vậy, hận không thể ngay lập tức xé nát cô.
Đúng vậy, là cô ấy! Anh còn nhớ rõ lúc anh kéo quần cô xuống, trong mắt cô
hiện lên vẻ uất hận cùng tuyệt vọng, đúng là ánh mắt ấy, sao anh có thể
quên !
Mẫn Chính Hàn thất thần nói: “Là… Là cô ấy!” Ngừng một lát, Anh hỏi: “Cô ấy biết không?”
“Có lẽ vẫn chưa nhớ.”
Mẫn Chính Hàn ngơ ngác đứng ở đấy, lúc sau xoay người nhặt áo khoác lên, vỗ vỗ mặt, đi ra ngoài.
Từ Y Khả đang ngồi xổm trước bên cạnh cửa, nghe được tiếng cánh cửa mở ra, cô đứng lên.
Mẫn Chính Hàn bị thương đứng trước mặt cô.
Bốn mắt nhìn nhau, Từ Y Khả muốn nói gì đó, nhưng là trong đầu bất thình lình không thể nghĩ ra lời nói thõa đáng.
Anh nhìn cô, thì ra lâu như vậy nhưng anh vẫn không nhân ra cô , thì ra đôi mắt tuyệt đẹp ấy, bộ dáng ngây thơ ây đã sớm in đậm trong lòng anh ,
nhưng anh không biết, nghĩ rằng đã quên, thật sự nghĩ rằng đã quên.
Anh hua hua tóc mái của cô, nói: “Còn muốn suy nghĩ lại không?”
Cô lắc đầu.
Anh chua sót cười: “Hãy nghiêm túc suy nghĩ một lần nữa, hiếm hoi lắm mới được anh cho thêm cơ hội này đấy, đừng bỏ lỡ .”
Từ Y Khả vẫn như cũ lắc đầu: ” Xin lỗi, nhưng anh cũng đã nói, nếu em muốn nghiêm túc hẹn hò với một người…”
Mẫn Chính Hàn đột nhiên đấm một phát vào tường, quát: “Con mẹ nó , còn có
nghiêm túc! Em cho rằng anh ta nghiêm túc với em ư!” Anh nhận được điện
thoại của Triệu Vịnh Oái mới trở về ngay lập tức, tưởng rằng vẫn còn có
cơ hội, vẫn tưởng rằng còn kịp, thì ra vấn đề không phải là thời gian,
không phải la anh ta chậm, mà là người cô chọn đầu tiên đã không phải là anh.
Tim Từ Y Khả đập mạnh liên tục, không ngừng xin lỗi: “Xin lỗi! Xin lỗi!”
Anh hít sâu một hơi, kìm nén tức giận, nói: “Ok! Cũng chỉ là một cô ngốc,
sau này đừng để anh nhìn thấy em khóc” anh nói xong vuốt vuốt mái tóc
dài của cô, sau đó xoay người, treo áo khoác ở cổ tay rời đi. Hình ảnh
một người đàn ông cao lớn nhưng lại có chút cô đơn. Sau tất cả, Từ Y Khả mềm lòng, từ trước đến nay chưa từng làm tổn thương người nào, mũi chua sót , nước mắt chảy xuống.
Trần Mặc Dương nhìn với vẻ mặt khinh thường, liền dội cho cô một gáo nước
lạnh vào người: “Khóc cái gì, nghĩ rằng em đối với anh ta rất quan trọng sao?”
Nước mắt của cô lại rơi nhiều hơn , hai tay nắm trước vạt áo của anh ta,
chôn vùi vào trong ngực anh ta nói: ” Anh đối với em có phải là nghiêm
túc không , có phải không, có phải hay không… Anh đừng làm tổn thương
em, không được làm tổn thương em…”
Cô khóc làm Trần Mặc Dương cũng mềm lòng, khẽ vuốt lưng cô, cúi đầu hôn
lên mái tóc của cô, nói: “Anh sao lại không thật lòng , được rồi , đừng
khóc .”
Cô vẫn vùi đầu vào trong lòng anh, anh ta không biết trong lòng cô có bao
nhiêu khủng hoảng, bao nhiêu sợ hãi, tất cả mọi người đềucho rằng anh ta không thật lòng , anh ta chỉ muốn chơi đùa với cô, cô lại làm sao có
thể là đối thủ của anh, cô sợ bản thân cuối cùng cũng sẽ bị tổn thương.