Quyết định của Từ Y Khả làm cho bà Từ ngày đêm mong chờ nay lại trở tay không kịp, bà không nghĩ rằng con gái mình khi trở về đã hồi tâm chuyển ý, mà thậm chí còn nhảy vọt lên kết hôn.
Buổi sáng mồng một, ở trong phòng bệnh, Mã Tuấn đã nói chuyện kết hôn với cả nhà. Nghe xong chuyện này người bị shock nhất là mẹ của Mã Tuấn.
Ông Mã thì vui mừng, nói: “Chuyện tốt, chuyện tốt, mới đầu năm mà nhà chúng ta đã có tin vui, là dấu hiệu tốt!”
Mẹ Mã Tuấn nói: “Đây mà dấu hiệu tốt gì, nếu không vì cô ta, Mã Tuấn có
thể nằm trong bệnh viện sao?” Bà luôn cho rằng Y Khả là sao chổi, luôn
đưa cái bộ mặt khóc tang, mồng một đầu năm gặp cô ta là xui xẻo.
Mã Tuấn nhíu mày: “Mẹ, chuyện này liên quan gì đến Y Khả? Là do con lái xe không cẩn thận, còn làm liên lụy đến cô ấy bị vào viện.”
Ông Mã cũng nói: “Đúng rồi, con đừng để ý đến mẹ con, không có việc gì thì
càu nhàu, ai cũng chả hợp mắt bà ấy, tóm lại, bố vừa lòng cô con dâu
này.”
Mã Tuấn nói: “Bố mẹ, con và Y Khả muốn kết hôn càng sớm càng tốt.”
Anh sợ cô sẽ hối hận, lại đổi ý cho nên phải nhanh chóng làm cho kết cục đã định.
Mẹ Mã Tuấn bực mình nói: “Con bây giờ còn ở bệnh viện, kết hôn như thế nào hả? Con nói đi, chuyện kết hôn này có phải là do cô ta đề nghị không?
Đứa ngốc này, đừng có ngốc nghếch để người ta lừa , nhà chúng ta cũng
không tệ, con cũng chả cụt tay thiếu chân sao lại phải tìm một cô gái
như vậy. Mã Tuấn, mẹ nói cho con nghe, yêu đương ai cũng được nhưng kết
hôn phải tìm một cô gái bản địa , hiểu biết, con nói đúng không…”
Mã Tuấn cao giọng: “Được rồi mẹ, là con thích Y Khả, là con theo đuổi cô
ấy, khó khăn lắm mới cầu hôn đượ , muốn nhanh chóng rước cô ấy về nhà.
Con không hiểu Y Khả có cái gì không tốt, sao mẹ lại không thích cô ấy.”
“Cô ta không có gì là không tốt, nhưng tốt hơn cô ta vẫn không thiếu, mẹ
nói cho con, con muốn cùng cô ta yêu đương quyến luyến mẹ không phản
đối, nhưng mẹ không đồng ý hai đứa kết hôn sớm như vậy, con mới quen
biết cô ta chưa lâu vậy mà đã vội vàng quyết định kết hôn?”
“Kết quả của tình yêu là kết hôn, con và Y Khả tuy quen nhau chưa lâu, nhưng bọn con cũng không phải là mù quáng mà quyết định như thế này.”
Ông Mã nói với vợ mình: “Được rồi, bà nói bớt vài câu đi.” Lại nói với con
trai: “Mã Tuấn à, kết hôn là chuyện lớn, định ngày này, chọn áo cưới
này, tiệc cưới này, tất cả đều phải chuẩn bị, con bây giờ còn nằm viện
không tiện , hay là con nói chuyện lại với Y Khả, nhà mình sẽ đem sính
lễ đến, đợi đến sau khi con xuất viện rồi mới chọn ngày làm hôn lễ.”
Ở thành phố Giang Nhạc tục lệ nhà trai đem sính lễ đến dặm hỏi nhà gái là một sự kiện rất long trọng, trên cơ bản cũng như kết hôn , rất ít khi
có thể rút lời lại.
Mã Tuấn nói: “Được, con sẽ nói với Y Khả nói một tiếng, tháng hai là lễ
phóng sinh như vậy không hay lắm, vậy đầu tháng ba đi, con cũng xin phép bệnh viện. Dù sao bây giờ con cũng đã tốt hơn , có thể ở nhà nghỉ
ngơi.”
Bà Mã thấy hai cha con này hoàn toàn tự quyết định, không thèm để tâm đến
lời phản đối của mình, tức giận đến choáng váng, nói: “Được, đây là nhà
của các người , sau này có chuyện gì cũng đừng nói với tôi!” Còn chưa
vào cửa, đã có người dựa, sau này có lẽ chỉ xem bà bằng nửa con mắt.
Đêm đó Mã Tuấn liền gọi điện thoại cho Từ Y Khả nói chuyện này, cô uhm một tiếng, nói: “Người nhà anh không có ý kiến gì sao?”
Anh cười nói: “Đương nhiên không có, cả nhà anh đều rất thích em, anh còn
muốn ngay ngày mai rước em về nhà, nhưng cũng không thể để em chịu tủi
thân được, kết hôn là chuyện một lần trong đời, anh muốn lễ cưới chúng
ta hoành tráng một chút , để mọi người đều biết anh cưới được một người
vợ tốt về”
Cô cười cười, nói: “Được, em biết rồi, em sẽ nói chuyện với bố mẹ.”
Lúc gần tắt máy, anh nói: “Y Khả, hãy tin anh, kết hôn với anh, anh sẽ mang lại hạnh phúc cho em .”
Cô nói: “Em tin.”
Cô nói với bà Từ chuyện này, bà Từ rất kích động. Sáng sớm đầu tháng ba bà Từ đã dậy thu xếp, còn hỏi thăm hàng xóm ở thành phố Giang Nhạc này còn có tục lệ nào, sợ đến lúc ấy thất lễ không thu xếp được chu toàn. Ngược lại người trong cuộc là Từ Y Khả lại hết sức bình tĩnh, giống như không phải là cô sắp lấy chồng.
Mẹ Mã Tuấn lại chả mấy hứng thú, nhưng ngày đó vẫn cùng mọi người đến ,
trên mặt tuy vẫn nở nụ cười, nhưng vẫn nhìn thấy được sự miễn cưỡng và
không hài lòng.
Ở thành phố Giang Nhạc này, tục lệ rất rườm rà , ví dụ như chuyện đặt
sính lễ, nhà trai tặng cho nhà gái càng nhiều tiền bao nhiêu thì sẽ cho
thấy rằng nhà trai coi trọng nhà gái bấy nhiêu. Ngoại trừ tiền, còn có
vàng, quà gặp mặt của người thân.
Bởi vì Từ gia không phải là người Giang Nhạc, cũng không có họ hàng ở đây nhiều, cho nên rất nhiều việc đã được đơn giản hơn.
Nhưng sính lễ vẫn là mặt mũi của nhà trai, là sổ tiết kiệm sáu mươi vạn. đối
với người có tiền ở Giang Nhạc đây có lẽ không tính là gì, nhưng đối với người bình thường cũng là một con số lớn
Bà Mã nói: “Tuy rằng Y Khả không phải là cô gái ở thành phố này, nhưng
chúng tôi đều làm theo phong tục của Giang Nhạc, sính lễ cũng không tệ,
con xem qua đi.”
Ông Từ nghe xong có khó chịu, đang chuẩn bị nói hai câu, thì bà Từ nháy mắt ông, nói: “Tiền nhiều tiền ít không quan trọng, chỉ cần Mã Tuấn tốt với Y Khả nhà chúng tôi là được rồi, nơi này rất nhiều tập tục, tôi và bố Y Khả không phải không hiểu, nếu còn chỗ nào thiếu sót, mong ông bà thứ
lỗi.”
Ông Mã nói: “Ông bà khách khí rồi, đều là người một nhà, còn nói cái gì mà thứ lỗi hay không thứ lỗi chứ .”
Mã Tuấn cũng nói: “Cô chú yên tâm, con nhất định sẽ sống thật tốt với Y Khả .”
Bà Từ làm một bàn đồ ăn chiêu đãi, sợ họ ăn không quen, đặc biệt nấu theo hương vị của người Giang Nhạc.
Bà Mã ăn hai miếng rồi nói: “Dựa theo phong tục của Giang Nhạc, bữa cơm
này được gọi là bữa cơm đính hôn, bình thường nhà gái phải mời đến khách sạn .”
Chân ông Mã dưới bàn đá chân vợ mình , thật sự rất khó chịu.
Ông Từ luôn cưng con gái mình như bảo bối, nghe xong lời này, sắc mặt rất tệ .
Từ Y Khả chỉ im lặng ăn cơm, mẹ Mã Tuấn không thích cô, cô đã biết từ lâu .
Bà Từ nói: “Thật ngại quá, tôi cũng không biết có tục lệ như vậy, có thể
bởi vì ở chỗ chúng tôi hai đứa nhỏ đính hôn chỉ là hai gia đình ngồi nói chuyện, đối với chuyện bàn cơm không có để ý lắm, cho nên tôi cũng xem
nhẹ …”
Bà Mã nói: “Cho nên vẫn nói là có sự khác biệt về nơi ở , đây…”
Mã Tuấn nhanh chóng ngắt lời mẹ: “Cô à,thức ăn cô làm rất ngon, sau này con phải thường xuyên đến đây mới được.”
Bà Từ cười nói: “Con thích là tốt rồi.”
Mã Tuấn mặc dù vẫn còn bị thương, nhưng rất cao hứng, uống cả mấy ly rượu. Lúc về, Từ Y Khả đưa anh xuống lầu, cảm giác hơi say, mặt anh đỏ lên,
nắm chặt tay cô, nói: “Y Khả, anh thật sự rất vui.”
Buổi tối cô nhốt mình trong phòng, mắt nhìn chằm vào màn hình máy tính. Tình yêu trong phim hàn quốc luôn đẹp, luôn buồn như vậy, đủ loại khó khăn
ngăn trở thay đổi bất ngờ, nhưng cuối cùng cũng không thể ngăn cản được
những người yêu nhau đến với nhau. Vậy mà trong thực tế, hai người vẫn
còn đang nắm tay nhau sau đó đã bị đẩy chìm xuống biển, mãi tìm không
được tay của đối phương.
Bà Từ vào phòng cô, ngồi xuống mép giường.
Từ Y Khả không nói chuyện, trên phim đang đến đoạn cao trào, nam nữ sắp chia tay ôm nhau khóc, đôi ấy vẫn tốt hơn cô…
Bà Từ ấn stop, tiếng nhạc du dương cùng với tiếng khóc cũng dừng lại. Bà
Từ cầm tay con gái, nói: “Y Khả, nói chuyện với mẹ.” hai ngày này bà
thấy con gái ở bên cạnh mình trầm tĩnh lạ thường.
Từ Y Khả xoay người đối mặt với mẹ, cười nói: “Nói gì mẹ?”
Bà Từ hỏi: “Có phải những lời mẹ Mã Tuấn nói làm con không vui ?”
Từ Y Khả lắc đầu.
Bà Từ nói tiếp: “Trên đời này mẹ chồng con dâu luôn là oan gia, người mẹ
luôn nghĩ rằng con trai mình là tốt nhất thế giới, lúc trước nhà bố con
nghèo trắng tay , nhưng bà nội con cũng chê mẹ thế này thế kia , cho
rằng mẹ không xứng với bố con. Thật ra cái gì con cũng không cần xen
vào, bà ấy là người lớn, con chỉ cần cư xử lễ phép, quan trọng là Mã
Tuấn đối tốt với con, nó coi trọng con, yêu con, che chở con. Nếu tương
lai chồng con đối xử không tốt với con, con lấy lòng gia đình chồng có
ích gì, phải biết rằng người cùng con sống cả đời là Mã Tuấn…”
“Mẹ, con hiểu cả mà…”
Bà Từ vuốt vuốt tóc con gái, nói: “Mẹ sợ con ngốc, cái gì cũng không ứng
phó được, làm con dâu người ta không dễ dàng gì, lòng mình khoang dung
một chút, mẹ Mã Tuấn nói cái gì đều không quan trọng, còn ngoài miệng
trả lời được, đừng cãi lại bà ấy, bà ấy là người phân biệt gia cảnh,
nhưng nhà người ta cũng không hơn nhà mình mấy…”
Bà Từ nói xong, mắt đã đỏ lên.
Từ Y Khả nói: “Mẹ, mẹ sao thế…”
“Vẫn hy vọng con kết hôn cùng Mã Tuấn, nhưng không nghĩ đến , trong lòng mẹ
lại tiếc, cảm thấy con vẫn còn là một đứa trẻ, vậy mà đã sắp tiễn con đi lấy chồng …”
“Cho dù kết hôn, con vẫn ở Giang Nhạc mà, lúc nào cũng có thể về .”
“Mẹ biết, chỉ là luyến tiếc.” Bà Từ lấy sổ tiết kiệm đưa cho Từ Y Khả, nói: “Cầm lấy, mẹ đã hỏi qua, phong tục của Giang Nhạc, tuy là nói biếu tiền cho bố mẹ , nhưng lúc con gái cưới chồng, bố mẹ đều phải trả lại cho
con cái, bằng không con cái kết hôn rồi cũng chả có mặt mũi mà nhìn. Nếu đầu tháng sau đã là ngày kết hôn, vậy cũng chả còn bao nhiêu thời gian
nữa.”
Ngón tay Từ Y Khả vuốt ve bìa da sổ tiết kiệm kia, nhắc nhở cô đây không
phải là một trò chơi, kết cục đã định, cô sắp trở thành vợ của người ta, mà tất cả mọi thứ của Trần Mặc Dương chỉ còn lại là những đóa hoa trên
biển, ngay cả dấu vết cũng không lưu lại.
Anh kết hôn tôi cưới chồng, không hề liên quan, lời nói này đã được thực
hiện. Có lẽ lúc trước anh và cô đều dùng cách quyết liệt nhất để bắt ép
người kia đồng ý, nhưng việc đã đi đến bước này đã không còn đường lùi .
Ngày Mã Tuấn xuất viện, cô đi đón anh, anh bây giờ vẫn chưa thể đi được, Từ Y Khả hay đùa nói: “Hay là dời ngày hôn lễ lại, chứ đến lúc đó anh vẫn
ngồi xe lăn cùng em kết hôn sao.”
Anh ta nóng nảy, nói: “Anh có thể đứng dậy , anh bây giờ có thể chống gậy đi…”
Nói xong vịn tay xe đứng lên chứng minh cho cô xem.
Từ Y Khả không ngờ anh phản ứng dữ như vậy, nhanh chóng đến đỡ anh ngồi xuống, nói: “Anh ngốc à, em chỉ là nói thế thôi …”
Vẻ mặt anh rất nghiêm túc, cầm tay cô, đặt lên mặt mình, nói: “Y Khả, em
không biết lúc em nói em sẽ kết hôn với anh, anh vui sướng đến như thế
nào đâu, anh rất sợ đây chỉ là một giấc mơ.
Một hy vọng vốn xa vời đột nhiên trở thành sự thật, anh cảm thấy có gì đấy
không đúng, sợ cảm giác bị tỉnh lại từ giấc mơ, cảm giác lo được lo mất.
Từ Y Khả ngồi xổm xuống, nhẹ giọng nói: “Sao có thể như thế được, em đã
đồng ý kết hôn với anh , em sẽ không đổi ý, sau này mỗi ngày em sẽ mang
đến hạnh phúc cho anh”. Sau này thế giới của cô chỉ có Mã Tuấn, không
bao giờ để mình đi nhầm đường nữa.
Bố mẹ Mã Tuấn đã hoàn thành xong thủ tục xuất viện, ông Mã nói: “Được rồi, có thể đi rồi.”
Bà Mã vẫn như trước không hề tươi cười, đi qua muốn đẩy xe lăn, Từ Y Khả nói: “cô à, để con đẩy cho.”
Cô đẩy xe lăn của Mã Tuấn, tay bà Mã rơi giữa khoảng không, ở sau lưng
nhìn Từ Y Khả và Mã Tuấn vừa nói chuyện vừa cười , đây vẫn là chưa kết
hôn, con trai bà giờ đã là của người khác .
Lúc đến bãi đỗ xe, đúng lúc gặp một người họ hàng của gia đình, dừng lại
trò chuyện vài câu, người phụ nữ kia, nhìn qua vẻ mặt có vẻ không tốt
lắm, điển hình là phụ nữ trung niên Giang Nhạc , hỏi về vết thương của
Mã Tuấn mà mắt cứ dò xét một lượt từ trên xuống người Từ Y Khả nói: “Cô
gái này là?”
Ông Mã nói: “Con dâu tương lai của tôi.”
“À… Mấy ngày hôm trước chợt nghe Mã Tuấn nhà ông bà đính hôn, chính là cô
gái này ư?” Bà ta nói: “Hèn gì vừa rồi cảm thấy quen mặt, bây giờ mới
nhớ lại, ông Hàn làm trong cơ quan của tôi, con ông ta vừa kết hôn với
con gái của một ông giám đốc công ty bất động sản, một buổi tiệc rất
linh đình, tôi đã gặp con dâu ông bà ở đấy…”
Tim Từ Y Khả đột nhiên đập thình thịch, thành phố Giang Nhạc lớn như vậy sao lại gặp phải chứ.
Mẹ Mã Tuấn ngượng ngùng nói: “Có nghe nói.” Con người ta cũng cưới vợ, con mình cũng cưới vợ, so sánh như vậy thật bực mình!
Người phụ nữ kia nói tiếp: “Bọn tôi ngày ấy đều ấn tượng rất sâu sắc với con
dâu bà, Mã Tuấn nhà ông bà thật sự là có mắt nhìn, chọn một cô gái tốt
như vậy làm con dâu, thật sự có phúc.”
Lời khen kỳ lạ làm mẹ Mã Tuấn khó tránh khỏi có nghi hoặc, nhưng lại ngại
trước mặt Từ Y Khả hỏi. Người phụ nữ kia nói xong, để lại một nụ cười bí hiểm, trước khi đi còn nói: “mẹ Mã Tuấn sau này lại nói chuyện với bà.”
Bãi đỗ xe đông đúc, những chiếc xe san sát nhau, cách đó không xa Chu Lạc
Khiết và Trần Mặc Dương đang chuẩn bị lên xe, giọng nói của người phụ nữ kia lại lớn, tất cả những câu nói kia đều lọt vào tai Trần Mặc Dương.
Chu Lạc Khiết không đoán được Từ Y Khả nhanh như vậy đã có đối tượng
khác, hơn nữa lại sắp kết hôn . Chu Lạc Lhiết theo bản năng nhìn về phía Trần Mặc Dương, mặt anh ta không chút thay đổi mở cửa xe. Lúc Từ Y Khả
tới chỉ nhìn thấy anh đã ngồi vào xe, nhìn thấy Chu Lạc Khiết, cô nở nụ
cười gật đầu chào.
Ở trong xe, anh vẫn không nói chuyện, nhắm mắt dưỡng thần. Nhưng ngồi ở
bên cạnh anh ta, Chu Lạc Khiết có thể thấy được cơ thể anh đang căng ra.
Lát sau anh ta mở mắt ra, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nói với người lái xe: “Anh đang lái đi đâu?”
Chu Lạc Khiết sợ anh ta trút giận lên đầu người lái xe, nhanh chóng tiếp
lời, nói: “Phu nhân muốn anh trở về nhà tĩnh dưỡng một thời gian.”
Anh nói: “Về Thiên Tinh.”
Chu Lạc Khiết nói: “Nên về nhà đi, đừng để phu nhân lo lắng , dù sao trong
nhà cũng có người chăm sóc anh, anh có thể tĩnh dưỡng tốt hơn…”
Anh đá một phát lên lưng ghế phía trước: “Chết tiệt, anh tai điếc phải
không, không nghe tôi bảo về Thiên Tinh ư.” Tay người lái xe run lên,
đánh tay lái quay lại.
Về đến Thiên Tinh, anh đi lên lầu rồi dặn dò Chu Lạc Khiết: “Tìm một người phụ nữ, cẩn thận một chút, dài tóc, mắt to, tính tình dịu dàng , tốt
nhất…” Anh ta lại không kiên nhẫn nói: “Quên đi, tìm một người sạch sẽ
chăm sóc cho cuộc sống của tôi những ngày này.”
Chu Lạc Khiết biết tâm trạng của anh những ngày này không thoải mái, cũng không dám trêu chọc anh, vâng một tiếng rồi đi xuống.
Ngồi trên sô pha, theo thói quen tay sờ vào túi quần lấy bao thuốc, kết quả
không có, một tay vung lên, đụng vào vết thương làm đau. Anh cầm hộp gạt quăng đi, trúng vào bình sứ, “xoảng” . Có hai tay thủ hạ đứng ngoài cửa đang chần chừ không biết nên vào hay không.
Anh ta ngước mắt, nói: “Vào đi, có chuyện gì?”
Là Chu Bình và thủ hạ của Trần Mặc Dương, Cổ Phong.
Trong khoảng thời gian anh nằm viện không ít công việc dồn lại, khu phố văn hóa sắp khởi công, một đống chuyện cần anh xử lý.
Chu Bình đem một đống văn kiện đưa đến trước mặt để anh xem qua, nói: “Công ty đã đăng kí tất cả các thủ tục xong rồi.”
Trần Mặc Dương chỉ nhìn lướt qua lại để xuống, đây là công ty chuyên môn vì
công trình khu phố văn hóa và truyền hình này mà đăng kí công ty con.
Cổ Phong nói: “Trần tổng, đối với tên họ Mã kia phải làm sao bây giờ ?
Chương Kinh Hoa đã xây dựng mặt trên của nhà máy, bọn họ hoàn toàn không xem chúng ta ra gì, có cần tôi tìm vài anh em…”
Trần Mặc Dương liếc mắt nhìn Cổ Phong.
Cổ Phong xấu hổ sờ mũi, anh không thể bì với Trần Mặc Dương, anh chỉ là
một tên côn đồ, không có gia thế, trên người không che giấu được bản
chất lưu manh. Tất cả các việc đều thích dùng bạo lực giải quyết.
Trần Mặc Dương chỉ hỏi: “ Họ Mã kia có phải có một đứa con trai hay không, tên gì?”
Cổ Phong ngẩn người, không biết Trần Mặc Dương có ý gì: “Hình như là có
một đứa con trai, tôi nhớ mang máng, tên là Mã Tuấn…” Cổ Phong đoán:
“Trần tổng, ý của anh không phải là xuống tay con hắn ta chứ…”
Trần Mặc Dương nói: “Tìm vài người hủy cái nhà máy kia cho tôi, san bằng tất cả, cản trở tôi thì chết !” Lúc anh nói vẻ mặt rất tàn nhẫn, ánh mắt
khát máu.
Chu Bình dù sao cũng là người đứng đắn, nói: “Trần tổng, hay là suy nghĩ lại một chút, dùng phương pháp này dù sao …”
Trần Mặc Dương nói: “Dù sao cái gì? Dù sao cũng là hành vi lưu manh? Tôi nói cho cậu nghe tôi là Trần Mặc Dương chính là tên lưu manh nhất, dám
thách thức tôi, hắn ta phải biết hậu quả.”
Mắt anh nhìn vào một điểm hư vô, nheo lại, nói với Cổ Phong: “Không cần nương tay, xử lý hết bọn chúng cho tôi!”
Cổ Phong vốn tàn bạo phấn khích, nói: “Vâng,Trần tổng, chuyện này tôi nhất định sẽ giải quyết gọn gàng !”
Mọi người đi ra, anh mở cửa phòng cô. Cô nhóc này cứ nghĩ mình là công
chúa, thích cả phòng là màu hồng cơ. Anh dường như vẫn nhớ bộ dáng cô
nằm trên giường, nhớ rõ đôi mắt sáng long lanh lúc cô cười, nhớ rõ những lúc cô làm nũng, nay người đã đi.
Ở trong bệnh viện mỗi ngày anh đều mong chờ, biết rõ mình làm như vậy là
rất ngu ngốc, nhưng vẫn không cam tâm, vẫn hy vọng, kết quả đợi được là
tin cô kết hôn, chẳng bao lâu nữa cô sẽ kết hôn với tên họ Mã kia!
Cô vậy mà không có tâm tư liếc nhìn anh một cái, anh ngày đêm nhung nhớ
cô, còn cô cùng tên họ Mã kia lại đang mơ tưởng về một tương lai hạnh
phúc. Anh nắm chặt tay cửa làm hơi đau, chưa có một người phụ nữ nào đối với anh như vậy, chưa từng có! Cô cũng không thể có!
Trong tim bị lu mờ giận dữ, nhưng anh không biết cảm giác ấy gọi là đau, anh
nghĩ là do mình tức giận, là do mình không cam lòng. Cô sao có thể rúc
vào lòng người đàn ông khác, cô sao có thể vì người đàn ông khác mà
cười, vì người đàn ông khác mà khóc!
Chuyện đính hôn với Mã Tuấn, Từ Y Khả vẫn gạt những đồng nghiệp xung quanh. Cô có thể tưởng tượng được nếu tin tức này truyền ra ngoài, ở trong đài sẽ có bao nhiêu lời bàn tán về cô. Cho nên khi thiệp cưới còn chưa có cô
giấu được ngày nào hay ngày ấy. Nhưng không thể gạt được Văn Kỳ và Đinh
Tĩnh. Sau hôn lễ Đinh Tĩnh đã đi hưởng tuần trăng mật , lúc về mới biết
được chuyện tai nạn giao thông, nghe nói Từ Y Khả và Mã Tuấn đã đính hôn hơn nữa lại sắp kết hôn, cô rất sốc. Còn Văn Kỳ thì lại hét rống lên
nói bệnh viện quả nhiên là nơi tốt để bồi dưỡng gian tình.
Ba người tụ tập tại nhà mới của Đinh Tĩnh, Văn Kỳ hỏi: “Cậu chia tay với Trần Mặc Dương nhanh như vậy sẽ không luyến tiếc chứ?”
Từ Y Khả lắp bắp nói: “Cậu có thể không hỏi điều nay không!”
“OK!” Lại thần bí kề kề tới gần: “Vậy anh ta cho cậu phí chia tay bao nhiêu?”
“Một xu cũng không có.”
Văn Kỳ kinh ngạc: “Hả? Nghe nói anh ta hào phóng lắm mà, lúc chia tay không phải cho nhà thì cũng là xe, sao cậu chả có gì!”
Từ Y Khả nói: “Tớ một xu cũng không đáng giá được chưa.”
Chỉ có Đinh Tĩnh nhìn ra Từ Y Khả đang che giấu tâm sự trong lòng, nói:
“Được rồi, Văn Kỳ, cậu ấy gần kết hôn với Mã Tuấn rồi , sau này đừng
nhắc lại chuyện này nữa , ai chả có một hai mối tình thất bại.”
Văn Kỳ nói: “Đúng, những chuyện tình thất bại đó đều không quan trọng, tất
cả qua đi đều là quá khứ , quan trọng là hiện tại, cậu nói cho tớ nghe
một chút về chồng tương lai của cậu đi, anh ta dùng cách gì mà nắm được
tay cậu nhanh thế! Chuyện tình yêu của cậu cứ như tàu lượn, chị của
người đây cũng chả bằng!”
Từ Y Khả nói: “Chả có gì hay ho để nói cả , tớ cảm thấy anh ấy là một
người thích hợp để kết hôn, hơn nữa thật sự thích tớ, mẹ tớ cũng rất vừa lòng anh ta, nếu bỏ lỡ anh ta có thể sau này sẽ không thể tìm được
người đàn ông tốt như vậy để kết hôn nữa.”
Văn Kỳ thả tay ra: “Chỉ vậy thôi ư?”
“Thế cậu còn muốn oanh liệt như thế nào nữa.”
Đinh Tĩnh cũng nói: “Phụ nữ đối với chuyện kết hôn không dễ dàng gì, bản
thân biết mình hiểu được là tốt rồi, thật ra hôn nhân cũng không phức
tạp như vậy, tình yêu có mãnh liệt đến đâu cuối cùng rồi trong cuộc sống cũng phải gặp khó khăn, tốt hơn là cần một người có thể chia sẻ bên
cạnh mình lâu tới lâu dài.”
Văn Kỳ hét to: “Ai da, em Đinh chúng ta vừa mới kết hôn không bao lâu, hai
vấn đề này cũng có thể gộp lại thành một , ngay cả tớ cũng bị cậu dọa
đấy.”
Đinh Tĩnh nói: “Tớ là người chững chạc.” Cô lại nói với Từ Khả: “Y Khả, Mã
Tuấn đúng là một người đàn ông tốt, cưới anh ta, ít nhất anh ấy cũng sẽ
đối tốt với cậu, nếu đã quyết định thì hãy hạ quyết tâm cùng anh ấy đi
đến suốt cuộc đời, hôn nhân không có phức tạp như vậy nhưng cũng không
thể qua loa, bằng không là không công bằng với nửa kia của cậu.”
Từ Y Khả biết Đinh Tĩnh lo lắng rằng mình đang vì nhất thời giận dỗi mà
tìm đối tượng để kết hôn, Từ Y Khả nói: “Cậu yên tâm đi, tớ thật sự muốn cùng anh ấy sống thật vui vẻ. Văn Kỳ đến lúc đó cậu hãy làm phù dâu cho tớ.”
Văn Kỳ nằm ở trên sô pha oa oa kêu: “Các cậu đừng đả kích tớ được không,
vừa mới tốt nghiệp xong, các cậu đã tìm cho mình người làm ấm giường,
còn lại mình tớ cô đơn , cũng không đợi tớ một chút, đúng là chị em tốt
nhỉ!”
Đinh Tĩnh cười nói: “Không phải cậu là người phụ nữ mạnh mẽ ư, trách ai!
Được rồi, tớ đi nấu cơm cho các cậu, tối nay ở lại đây ăn cơm đi.”
Văn Kỳ xua tay: “Không cần, tối nay chồng tương lai của Y Khả mời cơm rồi.”
Từ Y Khả chỉ Văn Kỳ giải thích nói: “Cô ấy nhờ Mã Tuấn giới thiệu người quen cho cô ấy!”
Đinh Tĩnh nhíu mi khó hiểu.
Văn Kỳ uống một ngụm nước, nói: “Chương Kinh Hoa, công ty bọn tớ muốn mời
khách hàng, nếu như tớ giữ được mối khách này, xem ai có thể đụng đến
tớ”
Đinh Tĩnh cười nói: “Cậu thật biết lợi dụng, vậy các cậu đi đi.”
Từ Y Khả nói: “Vậy lần khác tớ và Mã Tuấn mời cậu và Trương Minh nhé.”
Đinh Tĩnh nói: “Các cậu lần tới cùng nhau đến đây đi.”
Người thân kia của Mã Tuấn, trước đây Từ Y Khả chưa gặp qua, cô không biết Mã Tuấn ở Giang Nhạc còn có người thân đó, thế mà Văn Kỳ cái gì cũng điều
tra ra.
Lúc lần đầu tiên Từ Y Khả giới thiệu Mã Tuấn cho Văn Kỳ quen biết. Trên
đường Văn Kỳ hỏi, cậu không biết Chương Kinh Hoa là ai sao? Làm cho Từ Y Khả không biết nói gì .
Chương Kinh Hoa nghe Mã Tuấn nói vợ cậu ấy và bạn cô ấy muốn gặp ông ta, ông
cũng rất nể tình, nói: “Vậy hãy hẹn đi ăn một bữa cơm, vị hôn thê của
cháu cậu vẫn chưa gặp.”
Chương Kinh Hoa là người đàn ông hơn bốn mươi, ngoại hình bình thường, nhưng
vì có tiền vả lại có chút quen biết cho nên trở thành một người nổi bật .
Đã kết hôn, cùng vợ có một đứa con gái, sau đó sống riêng một thời gian rồi, vợ chồng kia cũng chỉ là trên danh nghĩa.
Chương Kinh Hoa tặng cho Từ Y Khả một chiếc vòng tay quý giá làm quà gặp mặt,
sau khi Từ Y Khả gặp Chương Kinh Hoa, cảm thấy ông ta nói chuyện rất
thâm sâu, còn có một chút gì đó thâm hiểm, tóm lại không phải là người
đơn giản.
Trên bàn, Từ Y Khả ngồi bên cạnh Mã Tuấn, im lặng , rất ít nói chuyện, nơi nào có Văn Kỳ nơi đấy cô không có cơ hội mở miệng.
Văn Kỳ kia vừa mở miệng đã rất lợi lại, sau khi làm công việc marketing này miệng mồm lại cao hơn một bậc , có thể đổi đen thành trắng, gặp ai cũng có thể nói chuyện. Cô lần đầu tiên gặp Chương Kinh Hoa đã có thể nói
chuyện cùng nhau rất vui vẻ, nâng ly liên tục.
Chương Kinh Hoa uống rượu, vỗ vai Văn Kỳ nói: “Cô em rất thú vị. Đã lâu không ai có thể trò chuyện với tôi vui vẻ như vậy .”
Ăn xong, Văn Kỳ còn muốn cùng Chương Kinh Hoa ra ngoài uống rượu, Từ Y Khả ở bên tai cô ấy nhỏ giọng nói: “Văn Kỳ, cậu lần đầu tiên gặp ông
ta,đừng nên uống nhiều rượu, người như bọn họ rất phức tạp, cẩn thận một chút kẻo chịu thiệt .”
Văn Kỳ nói: “Cậu yên tâm đi, lão già như vậy không phải tớ chưa từng gặp
qua, xã hội bây giờ, chữ trinh đã không đáng giá từ lâu, chỉ có anh tình em nguyện, theo như nhu cầu, còn có cái gì thiệt hay không thiệt .
Từ Y Khả nghe cô giảng giải đạo lý gì đâu lại càng lo lằng, đang định mở
miệng nói một hai câu, Chương Kinh Hoa xe đã đến trước mặt , Văn Kỳ vẫy
tay Từ Y Khả và Mã Tuấn, nói: “Đêm nay cám ơn hai người, lần khác mời
hai người ăn cơm.”
Từ Y Khả bất lực nhìn Văn Kỳ vào xe Chương Kinh Hoa, mặt xụ xuống.
Mã Tuấn bây giờ vẫn chưa thể lái xe, anh gọi một chiếc taxi, chuẩn bị đưa
cô đến cửa hàng mua nhẫn kết hôn, lúc trước đính hôn rất vội vàng, ngay
cả nhẫn cũng không chuẩn bị, tuy cô vẫn nói không cần, nhưng anh vẫn nằn nặc đòi mua.
Trên xe thấy vẻ mặt cô còn lo buồn, Mã Tuấn nói: “Em đừng lo , bạn của em
làm một người rất khôn khéo tỉnh táo, cô ấy sẽ không bị thiệt đâu , em
và Đinh Tĩnh là bạn tốt anh hiểu được, nhưng anh lại không nghĩ ra Văn
Kỳ cũng là bạn thân của bọn em, cảm thấy tính cách cô ấy khác hẳn với
bọn em.
Từ Y Khả nói: “Cô ấy có chút mạnh mẽ nhưng thật ra lại là một người rất tốt. Bọn em đều là bạn từ thời cấp hai.”
Đến cửa hàng trang sức, cô gái đứng ở quầy lấy ra một loạt nhẫn để cô lựa
chọn, nhưng Từ Y Khả không thấy chúng có gì khác nhau lắm.
Mã Tuấn chọn cho cô một chiếc thử đeo vào, cô gái bán hàng thấy Mã Tuấn
chăm sóc Từ Y Khả như vậy, cực kỳ hâm mộ nói với Từ Y Khả: “Bạn trai cô
thật tốt với cô, hai người đã yêu nhau nhiều năm rồi ư.”
Mã Tuấn cười haha, nói: “Bạn gái tôi cũng tốt với tôi lắm, chúng tôi yêu
nhau đã mười năm, thời gian trước xảy ra tai nạn, bây giờ chân đã què,
cô ấy vẫn tình nguyện kết hôn với tôi, cô ấy đã thiệt thòi rồi. “
Từ Y Khả hờn dỗi đánh anh ta một cái, nói: “Đừng nói linh tinh .”
Cô bán hàng thấy Mã Tuấn cầm nạng, tin là thật, cảm động nói: “Hai người
ai cũng may mắn, tương lai nhất định sẽ yêu nhau đến đầu bạc răng long.”
Mã Tuấn nói: “Cám ơn, chúng tôi nhất định sẽ như thế .”
Cô bán hàng nói: “Vậy hai người khi nào thì kết hôn, tôi sẽ làm cho hai
người thẻ ưu đãi, sau này đến ngày kỉ niệm kết hôn đều được giảm giá.”
Mã Tuấn nói: “Mười bốn tháng này.”
Cô bán hàng bên cạnh đang điền thông tin nói: “Vậy còn mấy ngày nữa thôi . Chúc mừng hai ngươi, chúc hai người trăm năm hạnh phúc! Sớm sinh quý
tử!”
Trăm năm hạnh phúc! Bầu bạc răng long ! Sớm sinh quý tử! Mỗi câu đều rơi vào tai Trần Mặc Dương , trán anh nổi gân xanh.
Người phụ nữ bên cạnh anh ta nhìn sắc mặt anh tối sầm lại, sợ hãi , cũng
không phải là cô yêu cầu vào mua trang sức , vừa rồi đi ngang qua đây là anh chủ động bảo cô vào xen, bây giờ lại bày ra vẻ mặt khó coi như thế, thật sự rất đáng sợ.
Cô gái ấy cẩn thận chỉ vào chiếc vòng cổ, nói: “sợi này được rồi.”
Trần Mặc Dương nói: “Lại chọn nữa đi!”
Ánh mắt của anh như gió bão cuồng nộ làm cho người ta sợ hãi, làm cho bạn
gái anh ta tay chân trở nên luống cuống, không biết mình sai chỗ nào, đã vào nửa giờ , cô không biết là nên chọn loại đắt tiền hay loại rẻ tiền ? Cô bây giờ đã hiểu được câu “Gần vua như gần cọp”!
Từ Y Khả vốn không nhìn thấy Trần Mặc Dương, bởi vì anh đứng phía sau lưng cô, không nằm trong tầm mắt của cô. Có lẽ là sau lưng cô, ánh mắt kia
thật sự rất nóng rực , cảm giác như có người đang nhìn mình,nên cô quay
lưng lại, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt sắc bén của anh dường như có thể
thể giết chết cô. Cô không biết mình đã đắc tội gì với anh ta, làm cho
anh ta lộ ra vẻ mặt khát máu đến như vậy, rõ ràng bên cạnh anh ta cũng
có một người con gái khác .
Từ Y Khả nuốt nước miếng, cô làm như không thấy ánh mắt như mũi nhọn ở sau lưng, cô nói với Mã Tuấn: “Không cần thử nữa, em thấy chiếc trên tay
này đẹp rồi .”
Mã Tuấn nói: “Chiếc này ư? Uhm, rất đẹp, anh thấy em mang gì cũng đẹp hết cả.”
Từ Y Khả nói: “Vậy sao còn để em thử lâu vậy!”
Mã Tuấn cười: “Anh chỉ muốn nhìn bàn tay em đeo nhẫn như thế nào, tay của vợ anh rất đẹp.”
Mấy cô gái bên cạnh xấu hổ cười.
Từ Y Khả thầm nghĩ nhanh chóng rời khỏi nơi này thôi, nói: “Vậy chiếc này đi.”
“Được, lấy chiếc này.”
Lúc ra khỏi cửa hàng, Từ Y Khả vẫn cảm thấy ánh mắt sắc nhọn như dao kia
nhìn theo, trong lòng cô nổi lên một cảm giác bất an, Cô biết ánh mắt
Trần Mặc Dương như vậy , là trước khi anh sắp lên cơn giận dữ, những lúc thô bạo với cô đều có ánh mắt như vậy.
Cô lo cuộc sống của cô sẽ bị anh ta làm đảo loạn, nhưng hai ngày sau vẫn
bình yên làm tâm cô bình tĩnh trở lại, cô nghĩ có lẽ mình đã suy nghĩ
nhiều.
Phụ nữ bị anh ta bỏ rơi quá nhiều, cũng chưa bao giờ thấy anh ta can thiệp
vào cuộc sống của họ, cô cũng chỉ là một trong những người kia thôi mà,
anh ta cũng không có lý do gì mà can thiệp vào cuộc sống của cô.
Nhưng dự cảm bất an của cô vẫn trở thành sự thật .