Chỉ còn một tuần nữa là đến hôn lễ của cô và Mã Tuấn. Công việc chuẩn bị
hết sức bận rộn, nào là trang trí nhà mới, mua nội thất, chụp ảnh cưới,
lên danh sách khách mời vả cả những việc vụn vặt chồng chất, tất cả làm
đầu cô căng lên.
Cô vẫn nhớ vẻ mặt từ ngờ vực đến ngạc nhiên của đồng nghiệp lúc nhận thiệp mời.
Mọi người đều cảm thấy thoải mái và bớt phần ghen ghét cô hơn khi chú rể
không phải là Trần Mặc Dương. Chuyện tình này lúc đầu làm cho mọi người
đều đố kỵ nhưng cuối cùng lại có kết thúc khác. Ai nấy đều đưa bộ mặt
tôi đã biết kết cục sẽ như vậy, cô bé lọ lem sao có thể dễ dàng bước vào hào môn như vậy được!
Đương nhiên cũng có không ít lời chỉ trích khắc nghiệt,mượn chuyện này châm
chọc khiêu khích. Từ Y Khả làm như không nghe thấy,cô cũng đến đưa thiếp mời cho Triệu Vịnh Lâm và giám đốc đài.
Về việc ông Vương bị cách chức lần trước, giám đốc đài tuy bị mất mặt
nhưng cũng không có ý kiến gì. Dù sao bát cơm của cô cũng nằm trong tay
người ta, cô không muốn mọi chuyện lại rắc rối hơn, cô cũng đã nói cô và Trần Mặc Dương không có quan hệ gì sâu sắc, tấm thiếp cưới này đã chứng minh điều đó
Triệu Vịnh Lâm dù sao cũng tốt hơn nhiều so với đám bà tám kia, nhận lấy tấm
thiệp mừng nhìn cô, nói: “Chúc mừng cô, chúc hai người hạnh phúc mỹ
mãn.” Một câu cũng không nhắc đến Trần Mặc Dương.
Từ Y Khả cảm thấy không có việc gì nói: “Cám ơn, có thời gian thì đến dự hôn lễ của chúng tôi.”
Triệu Vịnh Lâm gật đầu: “Sẽ đến.”
Từ Y Khả thở dài một hơi quay lại chỗ ngồi của mình, không trách được
người ta đồn này đồn nọ. Đi cả một đoạn đường này ngay cả cô còn không
thể tin được mình có thể vượt qua một cách “ngoạn mục”.
Đầu tiên là không hiểu sao Mẫn Chính Hàn theo đuổi cô, sau lại có một mối
tình ngắn ngủi với Trần Mặc Dương, cuối cùng cùng kết hôn chớp nhoáng
với Mã Tuấn. Hiện tại cô chỉ hy vọng mọi thứ sẽ ổn định lại, cô cũng
không chịu nổi sức ép này.
Hôm nay, cô và Mã Tuấn ăn tối xong về nhà. Công việc của anh cũng nhiều,
bởi vì lần trước nằm viện, lại sắp nghỉ vài ngày để kết hôn, anh phải
đẩy nhanh tốc độ làm việc nên không thể dành nhiều thời gian cho cô, cô
an ủi anh ta: “Chúng ta còn nhiều thời gian mà”.
Anh cũng cười, nói uh còn nhiều thời gian, chúng ta còn có cả đời.
Nhưng mà cô và Mã Tuấn cũng chưa từng đoán được cái gọi là ‘Còn nhiều thời
gian’ cái gọi là ‘Cả đời’, sau này cũng chỉ là một trò cười.
Về nhà,căn phòng vắng lặng, mấy ngày nay bố mẹ vừa đang bận rộn chuyện cửa hàng, vừa lo liệu cho hôn sự của cô..
Cô ngồi trong phòng khách xem tivi, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, tiếng
chuông điện thoại trong phòng khách vang lên làm cô giật mình tỉnh dậy,
cô dụi dụi mắt nhận điện thoại.
Là giọng của mẹ: “Y Khả, sao gọi di động con không bắt máy”
Từ Y Khả nói: “Con đang ngủ, không nghe thấy, mẹ, mọi người đang ở đâu đấy, vẫn còn ở cửa hàng sao?”
Bà Từ nói: “Con bây giờ cầm tiền lên bệnh viện Tây Kinh ngay đi.”
Từ Y Khả hoảng hốt: “Làm sao thế, ai bị bệnh?”
Bà Từ nói: “Đừng quấn cả lên thế, bố con và Y Trạch bị thương, may mà cũng không nặng lắm, mẹ vừa rồi vội vàng đi quên mang tiền, con đem đến đây
cho mẹ đi.”
Từ Y Khả vừa nghe nói là bố cùng em trai bị thương, hoang mang lo lắng sợ
tới mức khóc lên, hoảng hốt chạy vào phòng tìm tiền mang đến bệnh viện.
Xuống xe chạy thẳng một mạch, vừa tới nơi thì nghe thấy tiếng khóc thê lương
của một người phụ nữ , chân cô bủn rủn, vịn cầu thang lên tầng hai. Trên hành lang lầu hai đầy nguời, lộn xộn, tiếng khóc tiếng la, ồn ào phức
tạp. Từ Y Khả nhìn thấy Mã Tuấn và bố mẹ anh, còn có mấy người công
nhân. Cô không hiểu chuyện gì cả, tình cảnh trước mắt hỗn loạn làm cô
linh cảm rằng có chuyện gì đó rất xấu đang diễn ra.
Từ Y Khả tìm được bà Từ, lo lắng hỏi: “Mẹ, làm sao thế, sao loạn như thế này, đã xảy ra chuyện gì?”
Bà Từ nói: “Bố con và Y Trạch đang ở bên kia, con qua đó trước đi, đợi lát nữa nói với con.” Bà Từ cầm tiền đi trả tiền viện phí.
Từ Y Khả nhìn thấy sắc mặt nghiêm trọng của mẹ, tim nặng trĩu.
Ông Từ và Y Trạch đã băng bó xong, ngồi trên ghế trong hành lang.
Từ Y Khả nhìn thấy ông Từ với một cái đầu quấn đầy băng lộ ra vết máu
loang lỗ, tay Từ Y Trạch bị bó bột treo trên cổ, trên mặt là những vết
xướt lớn nhỏ.
Từ Y Khả đau lòng, không kìm được khóc như mưa: “Bố, hai người bị làm sao vậy, sao lại bị thương đến nỗi này.”
Ông Từ an ủi: “Đừng khóc, bố không sao, chỉ có đầu bị đụng nhẹ.”
Từ Y Trạch cũng thêm vào: “Chị, thật sự không sao, chỉ có chút nhìn hơi dọa người thôi.”
Mã Tuấn cũng đến đây, anh ôm vai Từ Y Khả trấn an: “Không có việc gì đâu, không sao đâu, đừng khóc .”
Từ Y Khả lau nước mắt, kéo Mã Tuấn ra góc khuất hỏi: “Sao lại bị như thế, bố và Y Trạch sao lại bị thương thành như vậy?”
Mã Tuấn nói: “Đêm nay đại khái là có mấy chục tên lưu manh chạy đến công
trường sinh sự, phá hủy máy móc thiết bị, còn đánh bị thương không ít
công nhân, có ba công nhân trên công trường của nhà anh bị chết, bây giờ còn vài người đang cấp cứu, bố và Y Trạch lúc ấy đang đưa hàng hóa vào
gặp phải tình cảnh như thế nên bị liên lụy. May mà bố và Y Trạch bị
thương không nặng.”
Từ Y Khả khiếp sợ: “Làm sao có thể xảy ra chuyện này? Đám lưu manh này là
loại người nào, vô duyên vô cớ sao lại chạy đến công trường gây sự?” cô
cảm thấy sự tình không hề đơn giản như vậy.
Sắc mặt Mã Tuấn phức tạp: “Bây giờ vẫn chưa rõ lắm, chúng ta lúc ấy cũng
không có mặt tại hiện trường, nhận được điện thoại của bệnh viện gọi
đến, có thể là vài công nhân có thù oán với đám du côn trong vùng, mới
khiến cho bọn họ ẩu đả.”
Từ Y Khả nói: “Vậy sau này tính sao, bọn họ còn đến lại nữa không, công trường bị phá thiệt hại thế nào?”
“Mọi người cũng đã báo cảnh sát, cảnh sát sẽ xử lý, chỉ là tính mệnh của mấy công nhân kia… Bọn họ đều là trụ cột của gia đình, trong nhà đều rất
khó khăn, ra ngoài kiếm cơm, không nghĩ rằng lại bị chết oan uổng như
vậy!”
Từ Y Khả buồn khổ, hèn gì lại có những tiếng khóc đau lòng như vậy, người
chết rồi không phải để lại cho người thân nỗi đau khổ tột cùng ư, đám
lưu manh này không còn một chút nhân tính, giết người phóng hỏa mà không hề chớp mắt. Mạng người ở trong tay bọn họ giống như con kiến không
đáng đồng tiền.
Bà Từ nộp tiền viện phí xong quay lại, Mã Tuấn nói: “Vậy em cùng mẹ trở về trước đi, ngày mai em còn phải đi làm, hơn nữa bố và Y Trạch đều bị
thương, cần chăm sóc cẩn thận.”
Từ Y Khả gật đầu, nhưng lại lo lắng cho anh: “Vậy còn anh?”
Mã Tuấn nói: “Anh ở đây chờ tin tức, có vài người nhà của công nhân vẫn
chưa đến, còn phải trấn an người nhà của những người đã mất, lát nữa còn phải đi qua sở cảnh sát để xử lý.” Anh dịu dàng lấy tay lau nước mắt
trên mặt cô: “Em đừng lo lắng cho anh, cái gì cũng không cần nghĩ, về
nhà ngủ một giấc thật ngon, có biết hay không.”
Cô nói: “Vậy có chuyện gì, anh hãy gọi điện cho em.”
Bà Từ cũng nói với Mã Tuấn: “Vậy con ở lại đây, hãy chăm sóc bố mẹ con,
con cũng đừng quá lo lắng, chuyện gì rồi cũng sẽ được giải quyết.”
Mã Tuấn gật đầu, lại vỗ vỗ vai, đầy Từ Y Khả: “Nhanh, về đi.”
Cô đi sau bố mẹ, đi đến hành lang lại quay đầu nhìn anh ta, anh vẫn còn
đứng đó, bốn mắt từ xa nhìn nhau, cô nở một nụ cười yếu ớt, anh cũng
cười cười, vẫy tay ý bảo cô về đi. Dù không nói gì nhưng hạnh phúc ấm áp nhỏ bé này đối với anh sau này mà nói đã trở thành hy vọng xa vời .
Về nhà, không khí rất trầm trọng.
Từ Y Khả cũng biết, tiền trong nhà lần này đã đầu tư vào đây, nếu không
thu được trở về sẽ có hậu quả gì, không chỉ có tiền vay mượn, không chỉ
có nhà bị ngân hàng thu hồi, thậm chí ngay cả cửa hàng, kinh tế chính
trong nhà cũng khó giữ được. Nhưng bây giờ không có gì là quan trọng hơn người.
Cô đã có một suy nghĩ tồi tệ nhất, cùng lắm thì ở nhà chăm sóc gia đình, không có gì có thể quan trọng bằng người một nhà.
Bà Từ ngồi bên cạnh ông Từ trên ghế sô pha, nói: “Đi vào ngủ đi, vết thương còn đau hay không, có muốn uống thuốc nữa không.”
Ông Từ lắc đầu.
Từ Y Khả ngồi xổm trước mặt ông Từ, nhẹ nhàng vuốt ve trên vết thương của
ông, trong mắt ngập nước, cô cố gắng nén xuống, nghẹn giọng nói: “Bố,
đừng lo lắng, có con đây.”
Ông Từ cầm tay con gái: “Bố không lo lắng, đừng khóc, bố không đau, chỉ là
trầy da, thật ra bác sĩ không cần băng bó, chẳng có gì nghiêm trọng cả.”
Từ Y Khả cố gắng không để bố thấy mình rơi nước mắt, cả đời bố cô đã chịu
bao nhiêu cực khổ, Lúc trẻ cùng gia đình lên núi săn bắn, làm ruộng, sau này có cô và em trai, không có tiền, mỗi ngày đều cố gắng sớm đi tối về làm việc cực nhọc. Chỉ là sau này mới tốt lên được một chút, ông tiếc
tiền thuê người phụ giúp, việc nặng nhọc gì cũng tự mình làm.
Nhớ đến đây lòng cô lại chua xót.
Từ Y Trạch lau nước mắt cho cô: “Chị, đừng khóc , em và bố không sao.”
Hai người họ an ủi làm cô không thể kiềm chế được, khóc lên thành tiếng: “Y Trạch, em có đau hay không…”
Em trai còn nhỏ như vậy, năm nay mới hai mươi tuổi đã giúp gia đình làm
này làm nọ, cô cảm thấy bản thân thật vô dụng. không chỉ không thể báo
đáp gì, trái lại còn luôn để mọi người lo lắng chăm sóc, bảo vệ cô.
Bà Từ nói: “Được rồi, được rồi, khóc lóc cái gì, để bố và Y Trạch vào ngủ.”
Bà Từ đi theo Y Khả vào phòng, rút mấy tờ khăn giấy đưa cho cô lau nước
mắt, nói: “Khóc có cái gì hay, làm cho bố con và Y Trạch trong lòng cũng khó chịu, chuyện gì đến thì đến, khóc cũng không thể giải quyết được
gì.”
“Con xin lỗi…”
Bà Từ thở dài: “Lần này, trong nhà Mã Tuấn có chuyện, nếu nó muốn dời lại
hôn lễ hay sao đó, con cũng phải khoan dung, đừng cáu kỉnh, có biết hay
không.”
“Con biết, mẹ, chuyện lần này rất nghiêm trọng sao?”
Bà Từ nói: “Mẹ cũng không biết rõ lắm, đám lưu manh này có vẻ không giống
gây chuyện sinh sự bình thường, cũng không biết vì cái gì mà ẩu đả,
nhưng bị tổn thất là chắc chắn, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, bây giờ
cũng không có biện pháp gì để nghĩ nhiều, được rồi, con ngủ đi.”
Buổi tối, cô gặp ác mộng, cô mơ thấy bố và Y Trạch bị thương, lát sau lại mơ Mã Tuấn đã xảy ra chuyện. Ban đêm tỉnh lại rất nhiều lần.
Trước hôn lễ mấy ngày đã xảy ra chuyện như vậy, cô luôn nghĩ thầm trong lòng, đây là điềm xấu. Cô nghĩ rằng chuyện tệ nhất cũng chỉ thế này , nhưng
hoàn toàn không nghĩ rằng chuyện xảy ra đêm nay tất cả chỉ vừa mới bắt
đầu, cuộc sống sau này của cô đi trên một còn đường còn khó khăn hơn.