Edit: Bonnie/Hãy đọc ở trang chính chủ
Mấy ngày trôi qua, Vu Yêu đã đọc xong không ít sách ở Ngự Thư Phòng, Tiêu Yển vô cùng kinh ngạc: “Ngài đọc xong hết rồi ư?”
Vu Yêu khẽ gật đầu: “Đọc hết rồi.”
Tiêu Yển không nhịn được truy vấn: “Vu Yêu giống như ngài đều thế này sao?”
Vu Yêu suy nghĩ một chút mới nói: “Nói một cách nghiêm túc thì các pháp sư sẽ không ngừng rèn luyện biển tinh thần, tinh thần lực cao đến mức nhất định sẽ có thể đề cao năng lực học tập. Vu Yêu là pháp sư bất tử, tinh thần lực sẽ không ngừng được rèn luyện và tăng trưởng trong kiếp sống vô cùng vô tận. Nhưng muốn trở thành một pháp sư, không chỉ cần thiên phú tương đối cao mà còn không thể thiếu khả năng tập trung và tinh thần lực.”
Tiêu Yển nghe hiểu được đại khái: “Nghĩa là trước khi ngài trở thành Vu Yêu chính là một pháp sư vô cùng lợi hại thật sao?”
Vu Yêu gật đầu: “Trước khi chuyển biến thành Vu Yêu nhất định phải là pháp sư cực kỳ ưu tú, một pháp sư có thiên phú pháp lực cao thâm, tự nguyện từ bỏ thân thể để theo đuổi pháp tắc và chân lý vô tận, khi đó sẽ chuyển biến thành Vu Yêu bất tử bất diệt.”
Tiêu Yển hiếu kỳ hỏi: “Vậy pháp sư biến thành Vu Yêu bất tử kiểu gì?”
Vu Yêu bình tĩnh nói: “Có pháp trận riêng biệt.”
Tiêu Yển nghĩ một hồi: “Ngài muốn mình trở nên mạnh hơn để theo đuổi chân lý sao?”
Vu Yêu nói: “Không khác mấy. Từ nhỏ ta đã si mê ma pháp, mười hai tuổi liền thành ma đạo sư, mười sáu tuổi có thể sử dụng cấm chú cấp thần, được công nhận là pháp sư có tiền đồ nhất. Nhưng sức khỏe của ta thật sự không tốt, các mục sư trong giáo đường trị liệu cho ta cũng không thể cứu nổi thân thể yếu đuối này. Nghe nói biển tinh thần của ta càng mạnh thì cơ thể ta càng không chịu nổi. Ta sẽ sống không quá mười tám tuổi. Gia tộc của ta... đang dần suy sụp, vốn dĩ ta là hy vọng của gia tộc, nhưng thân thể của ta không chịu nổi, các trưởng bối cảm thấy biến ta thành Vu Yêu, đời đời kiếp kiếp bảo vệ và trợ giúp gia tộc mới có thể để gia tộc phát triển mạnh mẽ.”
Tiêu Yển khẽ giật mình, mặc dù không hiểu ma đạo sư là cấp bậc gì, nhưng... bất tử bất diệt chỉ để trở thành người bảo vệ gia tộc, gánh trách nhiệm nặng nề của cả một gia tộc trên lưng, vĩnh viễn không có kỳ hạn. Điều này...
Hắn trầm mặc một hồi mới khô cứng nói: “Gia tộc của ngài nhất định đã trở nên hưng thịnh dưới sự bảo vệ của ngài đi.”
Vu Yêu bình tĩnh nói: “Sau khi trở thành Vu Yêu, tính tình sẽ thay đổi.”
Tiêu Yển không hiểu: “Hả?”
Vu Yêu lật một trang sách, xương tay xẹt qua trang giấy yếu ớt: “Không có cách nào chung tình với người bình thường, chỉ đơn giản là vì trách nhiệm và nghĩa vụ mà phối hợp. Máu mủ tình thân cũng đã không thể kích động thần kinh tình cảm, truy tìm những thứ thâm ảo hơn trở thành mục đích duy nhất của linh hồn, thế tục đã không có cách nào khiến ta vui vẻ. Ta bắt đầu bỏ đàn sống riêng, chán ghét mọi người.”
Ban đầu người thân còn sống, mặc dù y thành Vu Yêu nhưng vẫn có bạn bè huynh đệ tỷ muội và phụ mẫu. Có điều y lại hoàn toàn không thể là một Helios - con trai của mặt trời có máu có thịt nữa. Y sẽ không thể cùng vui vẻ buồn bã với mọi người, hờ hững và tỉnh táo đã thay thế những tình cảm nóng bỏng mà không ổn định trước kia rồi.
Khi y còn sống đã từ bỏ thân thể, lấy thể linh hồn mạnh mẽ đặt chân lên nhân thế, trở thành quái vật bất tử bất diệt. Thay đổi là một sự thương tổn lẫn nhau, cuối cùng chỉ có thể khiến nhau rời xa. Y bắt đầu sống trong sơn trang của gia tộc, về sau lại ở trong tháp cao rừng già. Chỉ có khi gia tộc gọi mới có thể xuất hiện.
Về sau... thời gian đã mang đi tất cả, mang đi tất cả người mà y quen. Trước khi mẫu thân qua đời đã khóc, kéo tay y nói xin lỗi vì đã để lại y một mình.
Về sau đám con cháu vừa e ngại vừa ỷ lại y, nhưng tuyệt đối sẽ không thân thiết với y.
Y chậm rãi cách xa thế tục, bắt đầu ở trong tháp cao nghiên cứu ma pháp quanh năm suốt tháng. Cho đến một ngày kia khi chiến đấu với một hắc ma pháp sư bị quấn vào bên trong cấm chú thời không hỗn loạn.
Tiêu Yển vẫn luôn trầm mặc lắng nghe. Mái tóc vàng óng của Vu Yêu xõa xuống hai vai, trên pháp bào màu bạc trắng thêu những đường vân màu bạc. Vẻ mặt y bình tĩnh mà lạnh nhạt, cả người giống như ánh trăng lạnh lẽo. Phía sau y là một cái bình đen hoa văn sen trắng, trong bình cắm mấy cành mai trắng. Vu Yêu duỗi xương tay ra chạm vào cánh mai mềm mại, bông hoa cổ điển nhã nhặn này không hề hợp với khí chất của y.
Vu Yêu đẹp đến mức vượt ra khỏi sinh mệnh và tự nhiên, đường nét đôi mắt cái mũi của y khác hẳn với Đại Yên. Chúng khắc sâu rõ ràng, nhưng vẫn có một vẻ đẹp sắc bén lạnh thấu xương.
Mười tám tuổi sao? Lúc y còn là phàm nhân, chắc chắn rất được người nhà yêu thương đi. Chắc hẳn y vừa thông minh lại đáng yêu, bởi vậy người nhà của y mới không nỡ để y rời đi, mà dùng thủ đoạn cực đoan để giam cầm y trên đời.
Không giống như mình, từ nhỏ đã thiếu thốn tình cảm, không được phụ mẫu yêu thương. So sánh với Vu Yêu, có lẽ mình giống quái vật hơn - bị phụ mẫu vứt bỏ, cũng luôn chờ mong cái gọi là bảo vệ.
Tiêu Yển mím chặt môi mỏng, biết Vu Yêu đang đắm chìm ở trong hồi ức, mà hồi ức kia cũng không tốt đẹp lắm, hắn liền mở miệng di chuyển sự chú ý: “Nói như vậy, chắc hẳn xuất thân của ngài vô cùng tốt, là một gia đình quý tộc rất lớn sao?”
Có thể bồi dưỡng ra được pháp sư thiên tài, lại có thể sử dụng pháp trận chuyển hóa thành Vu Yêu, còn cần Vu Yêu đến bảo vệ. Chắc hẳn đây là một thế gia vọng tộc ma pháp vô cùng khổng lồ đi.
Vu Yêu thản nhiên nói: “Thế gia ma pháp cũng không hay gặp khó khăn mấy, ở chỗ chúng ta ma pháp là trên hết. Có thực lực sẽ được người ta tôn kính.”
Tiêu Yển nói: “Ma pháp... ta có thể học không? Ngài đã nói hình như Phổ Giác pháp sư cũng có chút linh lực?”
Vu Yêu lắc đầu: “Nguyên tố ma pháp quá mức mỏng manh, tinh thần lực của ngươi không điều khiển được pháp thuật. Thứ mà tăng lữ kia điều khiến chính là lực tín ngưỡng, thật ra cũng có hạn. Muốn điều khiển nguyên tố ma pháp phải cần tinh thần lực rất mạnh, nguyên tố ma pháp mỏng manh quyết định tinh thần lực của các ngươi phải luyện tập với cường độ như thế nào, cũng không thể vượt qua được giới hạn cao nhất đó.” Hơn nữa hình như chỉ có mỗi y có được tinh thần lực cao, luyện tập ma pháp ở trong một vị diện ma pháp khác. Là ngoại lệ của thế giới này.
Đấy là nếu như vết thương tinh thần lực của y có thể chữa trị. Ban đầu y cho rằng sẽ rất khó chữa ở một thế giới thiếu nguyên tố ma pháp, chỉ sợ phải tốn đến ngàn năm, nhưng khí vận của “chân long thiên tử” trước mặt đã mang đến cho y một con đường chữa trị chính xác.
Nếu như quả thật có thể khôi phục, pháp lực của y trở về, có thể sử dụng ma pháp một lần nữa, cho dù chỉ phát huy được một phần trăm hiệu quả thì cũng đã là vô địch ở thời điểm này rồi.
Cho nên điểm quan trọng vẫn là ở trên người vị chân mệnh thiên tử này. Mặc dù những năm tháng dài đằng đẵng trước kia y vẫn luôn sống tách biệt, nhưng y vẫn biết năng lực lãnh đạo cùng một nhịp thở với sức hút của một người. Một người lãnh đạo thành công, sức hút về năng lực và tính cách đều rất quan trọng. Nhất là đối với tiểu hoàng đế này đang ở thế yếu, không thể cho tùy tùng được bao nhiêu lợi ích thực tế này, năng lực cá nhân tăng lên cùng tính cách mị lực càng quan trọng hơn.
Vu Yêu nhìn về phía tiểu hoàng đế. Vẻ mặt thiếu niên có chút uể oải, nhưng hai con ngươi vẫn kiên định bình tĩnh như cũ. Trong mấy ngày quan sát, y thấy mặc dù tiểu hoàng đế này còn nhỏ tuổi, nhưng lại có phong độ bình thản và tín niệm kiên định không dễ thay đổi...
Y trấn an tiểu hoàng đế: “Bây giờ ngươi cần một thể phách và tinh thần khỏe mạnh. Trước kia ta có học qua về kiếm thuật, tuy không có tác dụng lớn ở trên chiến trường như vẫn có thể dùng để tự vệ. Hay là ta dạy ngươi kiếm thuật?”
Tiêu Yển giương mắt lên, hai con ngươi đen láy sáng tỏ chờ mong: “Có thể chứ? Nhưng ngoại trừ thư phòng ta còn có thể lấy cớ muốn yên tĩnh để đuổi bọn họ ra ngoài, chỉ cần đi ra ngoài bên cạnh ta luôn luôn phải có người, rất khó tìm được một chỗ nào đó vắng vẻ.”
Hắn lớn lên trong sự dạy dỗ chăm sóc vô cùng nghiêm mật, khả năng tự chủ vô cùng yếu ớt. Mà sư phụ cưỡi ngựa của hắn chỉ dạy vài động tác đơn giản, thể lực của hắn quá yếu, cơ bản đều là hơi hoạt động một chút đã phải nghỉ ngơi. Bây giờ hắn cũng đã ý thức được Thái hậu và triều đình không cần một Hoàng đế tràn đầy tinh lực.
Một Hoàng đế bù nhìn hường xuyên sinh bệnh, cơ thể yếu ớt khó mà thảo luận chính sự mới là thứ mà bọn họ cần.
Vu Yêu gật đầu nói: “Ở dưới Mai Sơn cũng được, bày ra một pháp trận đánh lừa nho nhỏ là có thể khiến qua đường người nhìn thấy thứ ngươi muốn cho bọn họ thấy. Ví dụ như bệ hạ vẫn luôn trầm tư ngắm hoa mai phong cảnh chẳng hạn.”
Tiêu Yển nhớ tới đóa mai trắng kia: “Cho nên đóa mai trắng ngày đó cũng là một pháp trận đánh lừa sao?”
Vu Yêu gật đầu: “Ừm, bắt đầu từ ngày mai đi, nhưng ngươi vẫn cần một chút sức lực để rèn luyện... Điều kiện đầu tiên để có sức lực chính là ngươi cần ăn thịt đầy đủ.”
Y mở xương tay ra, một con bồ câu sữa màu vàng được bọc bởi bao lá sen tràn ngập mùi thơm, da giòn thịt mềm bóng nhẫy xuất hiện.
Tiêu Yển cong cong đôi mắt, sự vui vẻ gần như tràn ra từ trong cặp mắt đang cười kia.
Trong bụng con bồ câu nhét đầy hương liệu và muối, sau đó lại rắc muối thô lên nướng chín. Lớp da bên ngoài được quết một tầng mật ong, lại được bọc bởi một lớp lá sen rồi mới nhét vào trong lò nướng. Cách làm tỉ mỉ này khiến người dị thế nhìn thấy cũng phải than thở, mà cách làm tỉ mỉ đó cũng chỉ có khi đại thái giám quản lý Ngự Thiện Phòng muốn ăn, đầu bếp phía dưới nịnh nọt mà làm thôi.
Lúc đầu bếp làm cho đại thái giám sẽ vụng trộm làm nhiều hai con để thỏa mãn cái miệng của mình, sau đó bị mèo hoang đi ngang qua cuỗm mấy một con mà không thể gióng trống khua chiêng đi tìm mèo được.
Mấy ngày qua Vu Yêu đều dùng cách đó để mang đủ loại sơn hào hải vị trong Ngự Thiện Phòng đến cho tiểu Hoàng đế.
Đại Vu yêu làm chuyện trộm cướp cũng không cảm thấy áy náy tí gì, dù sao theo tư duy của thế giới này, thiên tử giàu nhất thiên hạ, tất cả mọi người trong cung trong thành đều là nô bộc của tiểu Hoàng đế. Nô bộc trộm cướp chiếm hữu tài vật của chủ nhân, ở thế giới trước kia của y đó là tội không thể tha thứ được.
Y chỉ để vật về nguyên chủ mà thôi.