Yêu Của Trẫm

Chương 8: Chương 8: Biết chữ




Edit: Bonnie/Hãy đọc ở trang chính chủ

Được mấy ngày nhàn rỗi lại bị tiết chế ẩm thực, bình thường Tiêu Yển vốn nên có tâm trạng không tốt, nhưng bây giờ có Vu Yêu làm bạn lại rất khác nhau.

Sau khi vào trong thư phòng, hắn liền đuổi nội thị đi, sờ Hồn Hạp trên ngực hỏi Vu Yêu: “Ta dẫn ngươi đi quanh cung điện giới thiệu trước nha?”

Vu Yêu nói: “Rạng sáng ta đã đi rồi, nơi này không lớn.”

Tiêu Yển trầm mặc một hồi mới thấp giọng nói: “Được.” Trong lòng của hắn có chút cô đơn, nhưng vẫn miễn cưỡng cười: Trẫm... năm tuổi ta đã tiến cung, vẫn luôn ở trong này chưa bao giờ được ra ngoài. Đợi sau này có cơ hội, ta sẽ dẫn ngươi xuất cung nhìn xem...” Cấm cung chí tôn vô thượng này thật ra là lao tù mà hắn không thể rời đi nửa bước.

Vu Yêu lại không biết chút cô đơn thoáng qua đó của hắn, chỉ dứt khoát nói: “Muốn hiểu về quy tắc của một thế giới, đương nhiên hiểu từ trong sách là nhanh nhất, ngươi dạy ta biết chữ cái ở thế giới của các ngươi đi.”

Chờ y học chữ xong, đương nhiên có thể tự đọc để hiểu mọi thứ với tốc độ nhanh nhất. Dù sao Vu Yêu là sinh vật vì để truy tìm tri thức và pháp tắc vô ngần nên mới từ bỏ sinh mệnh bất tử, khao khát với tri thức đã được khắc ở trong linh hồn của bọn họ.

Tiêu Yển bỗng nhiên phấn chấn: “Được, biết chữ đúng không? Vậy chúng ta bắt đầu từ “Tam Tự Kinh” đi.”

Vu Yêu lại nói: “Không cần, có sách nào giống với tử điển giải nghĩa không? Ngươi dạy ta đọc một lần là đủ.”

Tiêu Yển khẽ giật mình: “Từ điển... Vậy “Thuyết Văn Giải Tự” nhé?”

Vu Yêu nói: “Lấy tới xem một chút.”

Tiêu Yển liền lấy “Thuyết Văn Giải Tự” quyển một từ trên giá sách đến, bắt đầu chỉ vào vài chữ giảng giải. Một lúc sau Vu Yêu lại thấp giọng nói: “Không cần, ngươi đọc một lần là được.”

Tiêu Yển tạm ngừng, quả nhiên đã đọc một lần, lật trang, lại chậm rãi đọc tiếp.

Giọng nói của thiếu niên rất nhã nhặn, tiếng như ngọc thạch, vô cùng êm tai. Thỉnh thoảng còn dừng lại uống mấy ngụm nước, sau đó lại tiếp tục đọc. Đọc liền tù tì cả một canh giờ, người hầu bên ngoài cũng đã quen, bởi vì đa số bài tập của bệ hạ đều cần đọc thuộc lòng. Ngày xưa lúc nào bệ hạ cũng đọc đi đọc lại.

Sau khi đọc một canh giờ, giọng điệu của Tiêu Yển đã thấp hơn chút. Mặc dù chính hắn cũng không nhận ra, nhưng Vu Yêu vẫn thấp giọng nói: “Được rồi, nghỉ ngơi một lát đi.”

Tiêu Yển ngừng lại, cong môi cười nhạt. Hắn đang định nói cái gì đó, bỗng nhiên khựng lại.

Chẳng biết Vu Yêu lạnh lùng đã xuất hiện ở sau lưng hắn từ bao giờ. Xương tay màu trắng cầm một đĩa bánh xốp thịt dê đặt ở trên bàn. Thậm chí Tiêu Yển có thể nhìn thấy bên trên xương tay kia đeo một cái nhẫn vàng óng.

Mùi thơm của thịt dê đã truyền đến chóp mũi hắn.

Vu Yêu nhìn hắn mở to hai mắt, liền giải thích: “Lấy từ Ngự Thiện Phòng của ngươi, cảm ơn ngươi đã đọc sách cho ta.”

Tiêu Yển há to miệng, khóe miệng gần như không nhịn được cười, rốt cuộc vẫn đi đến: “Cảm ơn.”

Bánh nướng xốp vàng giòn, nhưng ngon nhất vẫn là thịt dê được nướng đến mềm nát lại dùng hành tương xào đến thơm nức. Nhân bánh vẫn còn nóng hổi cho nên không có chút mùi nào, ngược lại ướt đẫm nước tương, vô cùng ngon miệng.

Sau khi ăn hai cái bánh xốp thịt dê, Tiêu Yển chưa bao giờ cảm thấy giác được cơ thể dồi dào tinh lực như thế, cũng có chút ngạc nhiên về sức ăn và tướng ăn không được nhã nhặn lắm của mình. Hắn nhìn Vu Yêu cất bánh và đĩa còn thừa vào trong tay áo khảm bảo thạch hoa lệ, vậy mà lại biến mất không thấy, vô cùng kinh ngạc.

Vu Yêu nói: “Nhẫn trữ vật.” Sáng sớm y mới phát hiện mình đã bắt đầu có thể mở ra được nhẫn trữ vật trói buộc với linh hồn mình rồi. Chỉ là thi triển pháp thuật vẫn cần quá nhiều pháp lực, mà thế giới này lại là một thế giới có rất ít nguyên tố ma pháp, đến mức chỉ có thể thu mấy thứ đơn giản như đồ ăn cũng đã tiêu hao hết đa số ma lực của y rồi. Hơn nữa vết thương của hồn thể lại ảnh hưởng cực lớn đến việc khôi phục pháp lực của y.

Tiêu Yển cũng không hỏi nhiều, trong sách ghi chép quỷ quái thần yêu đương nhiên có ngàn vạn thuật pháp, vô cùng kì diệu. Hắn đưa tay vào trong bồn nước sạch ở bên cạnh để rửa, lại dùng khăn lau khô. Sau khi quay đầu nhìn thấy một trận gió nhỏ mang theo bông tuyết cuốn từ bên ngoài vào thư phòng, sau đó lại bay ra khỏi cửa sổ thì hơi mở to hai mắt.

Vu Yêu giải thích: “Xua tan mùi đi.” Chỉ là một pháp thuật nhỏ sạch sẽ cũng đã khiến y khó mà duy trì được huyễn ảnh hồn thể. Y về trong Hồn Hạp, không nói thêm gì nữa. Khát vọng muốn nghỉ ngơi không ngừng truyền đến từ trên linh hồn rất khó hình dung, nhưng giờ phút này Hồn Hạp của y đang ở trong tay người khác, nhất định y phải duy trì tỉnh táo. May mà Hồn Hạp dán vào người Tiêu Yển có thể khiến y bình tĩnh một chút.

Quả nhiên Tiêu Yển ngửi được mùi tuyết lạnh thấu xương trong không khí đã quét sạch mùi đặc biệt của thịt dê và hành tây trong phòng, ngay cả chút Long Tiên Hương mới đốt trước đó cũng đều bị cuốn đi.

Hắn cầm chén trà lên uống, lại nhai thêm mấy viên thuốc thơm để khử mùi trong miệng.

Đến khi đám nội thị tiến vào, trong thư phòng đã sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái giống như lúc trước, Không có ai biết tiểu Hoàng đế của bọn họ vừa mới hai hai cái bánh thịt dê nướng no căng.

Sau khi ăn trưa xong, Tiêu Yển vẫn chậm rãi đi về phía Mai Sơn như trước, nhưng mới đi đến giữa sườn núi đã giảm tốc độ lại. Vu Yêu ở trong Hồn Hạp nói chuyện cùng hắn: “Thể năng của ngươi quá kém.”

Tiêu Yển thở hổn hển nói: “Đúng vậy, ngay cả khóa cưỡi ngựa ta cũng không kiên trì được bao lâu.”

Vu Yêu trầm mặc: “Ngươi cần rèn luyện thể phách.”

Tiêu Yển cười nói: “Ừm, ta sẽ cố gắng.” Nhưng chẳng mấy chốc sư phụ dạy cưỡi ngựa sẽ tiết lộ biểu hiện của mình cho Tôn thái hậu, sau đó mình sẽ lại bị bệnh, không thể tham gia khóa cưỡi ngựa nữa. Dù sao Tôn thái hậu luôn luôn lo lắng về mình.

Tiêu Yển không nói những điều này với Vu Yêu, hắn không muốn thể hiện sự bất lực và yếu ớt của mình ở trước mặt Vu Yêu, không muốn bị y phát hiện ra mình không có cái gì cả...

Cho dù là khí vận chân long thiên tử kia cũng tràn ngập nguy hiểm.

Thật ra cái mạng nhỏ của mình hoàn toàn bị nắm giữ trong tay Thái hậu, trong tay thân vương phụ chính và đại thần phụ chính. Lúc nào bọn họ cũng có thể phế bỏ mình để đổi thành một tiểu hoàng đế nghe lời hơn, dễ thao túng hơn.

Đến lúc đó tiểu hoàng đế kia sẽ lại biến thành cái gọi là “chân mệnh thiên tử“.

Liệu Vu Yêu... Có thể cũng muốn đi phụ tá hắn ta hay không?

Tiêu Yển siết chặt cằm lại, không, đây là Yêu của trẫm, hắn cắn răng nghiến lợi nghĩ.

Hắn thở hồng hộc đi tới đỉnh núi, nhìn xuống thấy tịnh thân phòng, lại nghĩ tới Kỳ Viên. Hắn siết chặt tay lại, nhớ đến mình chưa bao giờ thật sự có được thứ gì, cho dù là hoàng vị hay thư đồng...

Hắn quen đường quen nẻo đi đến gần viện, vẽ phù trận chờ Vu Yêu hấp thu những oán khí kia.

Bầu trời trong vắt, tuyết lặng lẽ rơi. Trong vườn cây tĩnh mịch, Vu Yêu giống như một vầng sáng lập lòe có thể tan biến bất cứ lúc nào. Tiêu Yển híp mắt, trong lồng ngực bỗng nhiên dân lên một cảm giác hào hùng, ham muốn quyền lực sôi trào đạt đến đỉnh cao.

Hắn mới là chân mệnh thiên tử, ai cũng không thể ngăn cản ở trước mặt hắn.

Nhưng chân mệnh thiên tử cũng sẽ đói.

Trẻ con choai choai có sức ăn kinh khủng, tiểu hoàng đế không biết ở tuổi của hắn ăn như vậy đã là sức ăn kinh khủng ở nhà bình dân bách tính rồi. Hắn leo núi xong trở về liền cảm thấy đói bụng, đống bánh thịt dê nước đã nhanh chóng tiêu hóa hết.

Sau khi ăn cơm tối xong, tiểu hoàng đế lại nhận được một cái đùi gà sấy khô và hai quả trứng muối Vu Yêu lấy từ Ngự Thiện Phòng cho hắn. Chân gà sấy khô chắc là được treo gió trước khi vào đông, để thịt gà khô cong vào trong miệng, mùi thơm từ tiêu muối cùng với các loại hương liệu kết hợp với đùi gà quả thực là ông trời tác hợp. Lòng đỏ trứng muối lại thơm nức, ăn cùng với nước trà no căng. Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy bối rối sau khi no như thế.

Khó trách người ta hay nói ăn no rồi lại nằm kềnh, hóa ra ăn no rồi thật sự chỉ muốn ngủ, không có chút sức lực nào.

Hắn uể oải nằm trên giường quý phi, mới cầm “Thuyết Văn Giải Tự” đọc vài trang đã ngủ thiếp đi.

Dưới những bông tuyết nhỏ vụn phấp phới, một cái bóng mờ như ánh trăng hiện lên ở bên cạnh giường, xương tay tái nhợt thon dài nhặt quyển sách sắp rơi để ở một bên. Vu Yêu ôm thiếu niên lên giường, sau đó cầm “Thuyết Văn Giải Tự” lên xem. Buổi sáng Tiêu Yển đọc qua nửa bản, y đã nhớ kỹ tất cả những chữ được dạy, rất nhanh cũng đã đọc xong phần sau. Tiếp theo y lại tìm một vài sách sử trên giá để đọc.

Vu Yêu không cần giấc ngủ, không cần nghỉ ngơi, vốn dĩ có thể dùng thời gian vô tận cho việc học tập và thăm dò. Y cũng không cần nhiều thời gian đã thành thạo nắm giữ chữ cái và ngôn ngữ của thế giới này, sau đó sử dụng những quyển sách đó để hấp thu tất cả tin tức về thế giới.

Không thể không nói, quả nhiên là hoàng gia, tàng thư cực kì mênh mông. Rất nhanh y đã bình tĩnh lại bắt đầu đọc, còn có ý thức tìm kiếm tin tức liên quan đến những sức mạnh phi tự nhiên như ma pháp, tu hành, tăng lữ, tín ngưỡng, trừ tà vân vân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.