Edit: Bonnie/Hãy đọc ở trang chính chủ
Đến khi sắc trời hơi sáng, Vu Yêu thấy Tiêu Yển vẫn còn ngủ say liền bay từ cửa sổ ra ngoài, đi lòng vòng trong cung điện này. Nhờ phúc của Quốc sư kia, bây giờ y đã có thể rời khỏi Hồn Hạp xa hơn một chút, nếu kế hoạch thoả đáng, hẳn là rất nhanh sẽ có thể khôi phục lại dáng vẻ lúc trước.
Vu Yêu bất tử, chỉ cần Hồn Hạp được cất ở một nơi tuyệt đối ổn thỏa an toàn thì cho dù hồn thể bị tấn công phá hủy thế nào cũng đều có thể mượn nhờ Hồn Hạp để sống lại lần nữa.
Bây giờ Hồn Hạp được chủ nhân của thế giới này mang theo, cũng coi như an toàn. Tuy nói khí vận của người này quả thực là hơi mỏng.
Y giấu mình thành một ngọn lửa yếu ớt, dạo một vòng trong cung dưới bóng đêm thâm trầm lúc rạng sáng. Phần lớn người qua lại đều là nô tì phục vụ “Thiên tử” và “Thái hậu”, còn lại mỗi người đều có chức vụ của mình. Có người đang ngủ trong căn phòng tối tăm chật chội, có tuần về canh gác phòng thủ bốn phía. Có người đã cần mẫn thức dậy nhóm lửa nấu cơm, cho động vật ăn, quét dọn cung đình, khởi động máy dệt thêu hoa lên tấm vải lớn được kéo căng trước mặt.
Đi tiếp về hướng tiền điện sẽ thấy có vô số nam tử mặc áo bào tím, áo bào đỏ xếp hàng đứng trước cửa cung, dường như là đang thảo luận chính sự. Trong điện có một nam tử trung niên uy thế hiển hách mặc áo báo màu vàng hơi đỏ lộng lẫy, ngồi ở trên ghế cao nghe bẩm báo, thỉnh thoảng lại dặn dò vài câu. Nam tử mặc áo bào tím hồng phía dưới đã cao tuổi, nhưng vẫn cung cung kính kính hành lễ lui ra. Mà trước khi bọn họ bẩm báo và lui ra sau đều sẽ cúi đầu với bảo tạo ở chính giữa, nhưng trên cái ghế vàng rộng lớn đó lại không có một ai.
Chắc hẳn đây là vị trí của Tiêu Yển, chỉ là hắn đang bị “bệnh“.
Vu Yêu lại đi lòng vòng về phía, phát hiện nếu đi tiếp sẽ là láng giềng náo nhiệt, nhưng y đã không thể đi xa hơn nữa, xem ra còn cần nhiều sức mạnh hơn.
Vu Yêu quay trở về Tử Vi Cung, lúc đi ngang qua một viện xtứ phương lại ngửi thấy một mùi vị quen thuộc, đó chính là thuốc mà Tiêu Yển uống trước đó. Linh hỏa nhẹ nhàng đi vào lòng vòng, giống như chỉ là một con đom đóm bị lạc đường. Y hầu đang nấu thuốc dưới hiên hơi hoảng hốt, chỉ cảm thấy hoa mắt, vì sao vào đông lại có đom đóm được? Chắc là ánh lửa bay lên nên mới nhìn nhầm.
Đom đóm lọt vào song cửa sổ, bay lên trên xà nhà.
Bên trong hai cái mặc áo bào xanh thái y ngay tại nói chuyện.
Trong đó có một người chính là Giang lão thái y Giang Mộ Thư lúc trước từng bắt mạch cho Tiêu Yển, ông ta đang lo lắng nói: “Tháng sau trực luân phiên ngươi không cần tới, ta đã cho ngươi đến Thái Y Thự dạy và học rồi.”
Thái y trẻ tuổi đối diện ngẩng đầu lên, tuy mặt mày hắn ta rất tuấn tú, nhưng trên khuôn mặt hiền hòa ngày thường lại có chút mỉa mai: “Phụ thân không muốn ta đến xem bệnh cho bệ hạ chứ gì. Bệnh này của bệ hạ, ta thấy chắc chắn là bị đói mới sinh ra.”
Giang Mộ Thư thật ra một hơi dài thở, sâu xa nói: “Không đủ chứng bệnh, chậm rãi điều dưỡng, tiếc phúc dưỡng sinh cũng có thể kéo dài tuổi thọ. Nhưng nếu ăn thịt cá mới là không tốt.”
Tiểu Giang thái y khẽ hừ nhẹ, Giang Mộ Thư lại nói: “Lúc trước bên cạnh Thái hậu còn có thượng cung thích học y, đã từng hỏi ta có phải mấy loại thuốc như mộc thông nếu ăn một thời gian dài sẽ triền miên giường bệnh, không thể quản sự...”
Tiểu Giang thái y đột nhiên biến sắc, Giang Mộ Thư vuốt chòm râu, thản nhiên nói: “Lúc ấy ta nói không chỉ sẽ triền miên giường bệnh mà còn ảnh hưởng đến dòng dõi. Thượng cung như có điều suy nghĩ, hình như có vẻ tiếc nuối, chỉ cảm ơn rồi rời đi.”
Lông mi của Tiểu Giang thái y run lên, sắc mặt khó coi. Giang Mộ Thư lặng lẽ thở dài: “Vốn dĩ có sáu y sĩ trong Thái Y Viện chuyên môn xem bệnh cho Hoàng Thượng, chia làm ba ca thay phiên nhau. Nhưng mà từ khi Hoàng Thượng đăng cơ, đám y sĩ đã lần lượt rời đi. Người thì cáo lão, người thì bị bệnh, cũng có người bị hỏi tội. Cho tới bây giờ chỉ còn lại mỗi ta xem bệnh cho Hoàng Thượng thôi.”
“Ngươi cứ yên chí đến Thái Y Thự mấy năm, dùng kiến thức y học ta dạy cho ngươi viết ra vài quyền y thuật, một bộ từ điển về thuốc, một bản châm pháp, qua mấy năm năm...”
Tiểu Giang thái y trào phúng nói: “Qua mấy năm nữa, Hoàng Thượng cũng lớn rồi, nên lấy vợ. Chỉ là thánh cung chẳng bao giờ được yên, triền miên giường bệnh... Đến lúc đó sẽ sinh ra tiểu Thái tử không đủ tháng, rồi sau đó lại...”
Giang Mộ Thư lạnh nhạt chặn miệng hắn ta: “Viết sách xong rồi ngươi hãy ra ngoài làm nghề y đi.”
Tiểu Giang thái y khẽ giật mình, Giang Mộ Thư nói: “Ngự y không cầu công danh, chỉ cần không tội. Nếu ngươi không thể quen thuộc với cuộc sống của Thái y trong cung đình thì vẫn nên ra ngoài hương dã đi.”
“Nhà họ Giang chúng ta đời đời làm nghề y, đến nay đã truyền đến đời thứ mười hai. Tuy bây giờ thế gia ngự y cũng không nhất định phải dựa vào bảng hiệu tổ tiên truyền thừa này. Nhưng nếu ngươi không thể thích ứng thì vẫn nên tính toán sớm đi.”
Tiểu Giang thái y trầm mặc một hồi, không nói gì mà thu dọn túi thuốc, đứng dậy đi ra ngoài.
Giang Mộ Thư thở dài: “Còn trẻ lắm...”
Huỳnh quang bay ra bên ngoài. Sắc trời đã sáng hẳn, nhưng đom đóm lại không gây chú ý. Y bay vài vòng mới về tới Tử Vi Cung.
Quả nhiên bên ngoài Tử Vi Cung đã có một đống người đi lại xôn xao. Đám cung nhân bưng chậu khăn mặt đứng hầu bên ngoài cung điện, không khí vô cùng ngột ngạt.
Lúc y trở lại bên trong tẩm điện liền thấy Tiêu Yển đang nghiêm mặt ngồi bên giường. Một hạ nhân quỳ dưới đất, bên cạnh là chén trà đổ vỡ, lá trà và nước trà làm ướt cả tấm thảm đỏ.
Là hạ nhân làm rơi chén trà sao? Y có chút kinh ngạc, thiếu niên này rất ít khi tức giận, thế mà bây giờ lại âm trầm như vậy, là ai chọc giận hắn sao? Nhìn Tiêu Yển không giống người sẽ nổi giận vì chuyện nhỏ như thế mà? Y nhẹ nhàng lơ lửng đi đến bên cạnh Tiêu Yển.
Tiêu Yển chỉ cảm thấy bên cạnh mát lạnh, đột nhiên quay đầu nhìn về phía cửa sổ. Tuy trên mặt vẫn mang theo vẻ đau nhức và phiền muộn, nhưng trong mắt lại có vẻ chờ mong.
Vu Yêu không hiểu, nhưng trong điện có người nên y cũng không tiện xuất hiện, mà chỉ trở về bên trong Hồn Hạp, sau đó truyền lời cho hắn: “Ngươi đã tỉnh rồi sao? Cơ thể vẫn còn không thoải mái à?”
Tiêu Yển đưa tay đè lại Hồn Hạp, niềm vui mất mà được lại dâng lên trong lòng: “Cửu Diệu? Ngài đi đâu thế?”
Vu Yêu nói: “Thấy ngươi ngủ rồi nên ta ra ngoài xem tình hình một chút.”
Tiêu Yển thả lỏng mặt mày, vui vẻ hơi nhếch khóe môi lên, sau đó phất tay với đám hạ nhân: “Tất cả đi xuống đi, trẫm không thoải mái, muốn yên tĩnh một mình.”
Đám nội thị cung nhân vội vàng lui ra.
Sau khi thấy không có ai, Vu Yêu liền hiện thân. Bóng người màu xám với đôi mắt vàng, da thịt tái nhợt như ánh trăng yếu ớt, ngũ quan không còn mơ hồ lúc ẩn lúc hiện như trước nữa mà đã rõ ràng hơn rất nhiều. Mặt mày góc cạnh, mũi cao thẳng tắp, nhìn thoáng qua giống như người của thần quốc chứ không giống như người trên đời này. Tiêu Yển gần như có thể thấy rõ từng chiếc lông mi màu vàng của y, trong lòng hơi giật mình, hỏi: “Ngươi có thể hiện thân sao? Hôm qua tiêu hao lớn như vậy... lại gặp được Quốc sư...”
Vu Yêu nghiêng đầu, bỗng nhiên hiểu ra: “Quốc sư? Ngươi đang lo lắng ta bị Quốc sư của các ngươi trừ tà đuổi đi sao?” Cho nên mới tức giận như vậy? Là cho rằng mình không còn ở đây sao?
Vẻ mặt Tiêu Yển hơi lúng túng, Vu Yêu nhìn thấy hai tai thiếu niên đỏ ửng, nhưng giọng nói vẫn còn bình tĩnh: “Ta nghe nói Quốc sư đọc trừ tà xong mới đi... nên có chút bận tâm.” Lúc đầu hồn thể của Vu Yêu này đã yếu ớt, hôm qua còn làm pháp thuật để cứu Kỳ Viên, chắc hẳn hồn thể sẽ càng yếu hơn.
Hắn tỉnh lại phát hiện Hồn Hạp yên lặng, đám nội thị lại vội vàng khoe thành tích thay Thái hậu, kể rõ đủ loại việc kỳ diệu lúc trừ tà của Quốc sư đêm qua. Hắn vừa sợ vừa hối hận, không cầm chắc được chén trà, cũng hoàn toàn không khống chế được mà nổi giận.
May mắn...
Nhưng hắn vẫn vô cùng lo lắng nhìn về phía Vu Yêu. Vu Yêu đang nhìn chằm chằm hắn, nhưng dường như trong mắt lại không hề có thứ gì. Mái tóc của y cũng vàng rực rỡ giống đôi mắt, vô số sợi to vàng như hình thành vòng xoáy bên trong, khiến người ta chỉ cần đối mặt một lát sẽ cảm thấy mê muội, giống như toàn bộ linh hồn đều bị thu hút.
Dường như Vu Yêu đã hiểu được vẻ ân cần trong mắt hắn, liền cong khóe miệng cười: “Không sao, nhưng Quốc sư kia của các ngươi quả thật có chút bản sự.” Quả nhiên cho dù ở thế giới nào, sức mạnh tín ngưỡng do tông giáo mang đến luôn luôn có chút tác dụng.
Y kể ngắn gọn về chuyện đêm qua, Tiêu Yển không thể tưởng tượng được: “Sau khi Quốc sư tụng kinh, trên người của ta lại có ánh sáng vàng? Có tác dụng để ngươi tu bổ linh hồn không?”
Vu Yêu gật đầu: “Ngươi là chủ nhân của thế giới này, khí vận của ngươi càng mạnh thì sự phản hồi mà thế giới dành cho ngươi sẽ càng mạnh. Đồng thời ngươi cũng sẽ có thể phù hộ, nâng đỡ, chúc phúc vạn vật, dân chúng trên thế giới này. Hôm qua nhận được một chút ánh sáng của ngươi, ta hiện hình dễ dàng hơn nhiều, cũng có thể rời khỏi Hồn Hạp một khoảng cách nhất định. Cho nên rạng sáng ta mới có thể rời khỏi ngươi ta bên ngoài nhìn xem.”
Đôi mắt đen láy của Tiêu Yển như được thắp sáng, sắc mặt cũng rực rỡ hẳn lên: “Nói cách khác, nếu ta cứ luôn đeo Hồn Hạp của ngươi ở trên người thì sẽ có lợi cho ngươi?”
Vu Yêu nói: “Không đủ, khí vận trên người ngươi đã bị người khác chia mỏng, quá mức yếu ớt.”
Ánh mắt Tiêu Yển lại ảm đạm chút, nhưng vẫn miễn cưỡng cười: “Nói cách khác, nếu khí vận thuộc về Thiên tử trên người của ta càng mạnh, ngài sẽ có thể khôi phục càng nhanh. Luôn luôn phải có cách... Ta sẽ cố gắng.”
Vu Yêu khẽ gật đầu, Tiêu Yển bị đôi mắt vàng óng của y làm cho ngây người. Nhưng vừa lấy lại tinh thần, Vu Yêu đã biến mất. Y trở về bên trong Hồn Hạp, giọng nói lại vang lên bên tai hắn: “Ta sẽ giúp ngươi.”
Giọng nói vẫn lạnh như băng, nhưng Tiêu Yển lại không tự chủ được cầm lấy Hồn Hạp trước ngực lên. Sự hoảng loạn trước đó bỗng nhiên tan biến, hắn thấp giọng nói: “Cảm ơn ngươi.”
Bên ngoài có nội thị bẩm báo: “Bệ hạ, Giang lão thái y đến xem mạch.”
Tiêu Yển khẽ ngẩng đầu: “Truyền.”
Sau khi ngẩng đầu, hắn lại trở về làm thiếu niên Hoàng đế cử chỉ thong dong, theo đúng khuôn phép trước kia. Đám nội thị đều thở dài một hơi, trước kia Hoàng đế đột nhiên nổi giận ai cũng đều cho rằng có lẽ cơ thể Hoàng đế lại khó chịu.
Giang lão thái y bắt mạch xem đầu lưỡi xong mới kê chút thuốc dưỡng khí. Không hề bất ngờ vẫn là những món ăn chay dưỡng sinh làm chủ kia. Sau đó đám nội thị lại đến truyền đạt ý chỉ của Thái hậu, bệ hạ không thoải mái, lại nghỉ thêm mấy ngày, không cần đến Thượng Thư Phòng nghe các đại học sĩ giảng bài nữa.
Điều này có nghĩa là Tiêu Yển lại có thể ở một mình với Vu Yêu thêm mấy ngày. Nghĩ đến điều này, tâm trạng của Tiêu Yển đã tốt lên rất nhiều. Hắn đứng dậy đi vào thư phòng trong Tử Vi Cung.
Ngoài sân tuyết đã ngừng rơi, sắc trời trong lành, ánh nắng dịu dàng chiếu xuống nền tuyết để lộ chút màu hồng nhàn nhạt. Mùa xuân đã sắp đến rồi.