Yêu Cung

Chương 488: Chương 488: Ban đêm chong đèn




Bất khuất chiến kỳ, trung hậu chiến kỳ! Hai chiến kỳ này bỗng thoát khỏi Âu Dương khống chế, bắt đầu phá hư trong người hắn.

Âu Dương phụt một tiếng hộc ngụm máu, quỳ xuống đất. Ý chí hủy diệt bùng ra từ người Âu Dương định áp chế hai phương chiến kỳ, nhưng cho dù ý chí hủy diệt có mạnh cỡ nào thì tuyệt đối không thể áp chế hai phương ý chí bất khuất và trung hậu.

- Ài, điều ta lo lắng rốt cuộc vẫn xảy ra.

Bạch Hủ Minh nhìn Âu Dương hôn mê ngã ra đất, bất đắc dĩ lắc đầu. Tứ Phương chiến kỳ là chìa khóa thông hướng phi tiên, nhưng chìa khóa này có gai.

Bạch Hủ Minh nhìn Âu Dương nằm trên mặt đất hôn mê, vung tay, mang hắn bay ra khỏi Tàng Kinh Các, quay trở về sườn núi Âm Vân phong.

Nhẹ nhàng đặt Âu Dương xuống đất, Bạch Hủ Minh lầm bầm:

- Tứ Phương chiến kỳ trăm năm lấy mạng. Nếu trong vòng trăm năm không đánh vỡ bí mật viễn cổ, không thể vũ hóa phi tiên thì cho dù ngươi có được ý chí tam phương cuối cùng sẽ ôm hận mà chết.

Bạch Hủ Minh nói những điều này liên quan quan đôi chút đến truyền thuyết viễn cổ.

Tứ Phương chiến kỳ có lực lượng to lớn như vậy, chúng nó có thể tồn tại chủ yếu là tứ phương dung hợp, kiềm chế nhau. Bây giờ Âu Dương hấp thu hai chiến kỳ hủy diệt và vĩnh sinh, hai cái khác bắt đầu tạo phản, hiện tại sinh mệnh của hắn bước vào thời gian đếm ngược.

Thời gian trước Âu Dương có được Tứ Phương chiến kỳ, tính theo bình thường thì chủ nhân Tứ Phương chiến kỳ chắc chỉ có sinh mệnh trăm năm, nếu trong thời gian đó Âu Dương không thể mở bí mật viễn cổ, vũ hóa phi tiên thì hắn sẽ bị chiến kỳ trong người mình giết chết.

Âu Dương lại hộc ngụm máu, mắt nửa mở. Mới rồi trong chớp mắt bất khuất chiến kỳ và trung hậu chiến kỳ sự khống chế của hắn, bắt đầu phá hỏng thân thể hắn. Mặc dù lần này phá hư không tính nghiêm trọng nhưng Âu Dương có chút sợ hãi.

- Tứ Phương chiến kỳ, trăm năm lấy mạng. Mới rồi chúng nó đang nói cho ngươi biết, sinh mệnh của ngươi còn chưa đến trăm năm. Nếu trong trăm năm ngươi không thể mở bí mật viễn cổ, vũ hóa phi tiên thì chỉ có hai kết quả.

Bạch Hủ Minh mắt ảm đạm, đừng nhìn Âu Dương một đường đi tới tràn ngập thần kỳ, trăm năm từ chỉ có một loại ý chí bước vào hàng phi tiên có lẽ hắn có thể làm ra được.

Nhưng mở bí mật viễn cổ thì sao? Bí mật viễn cổ là cái gì không ai biết, điểm cuối của bí mật viễn cổ ở đâu cũng không một ai biết.

Âu Dương lau máu nơi khóe miệng, đứng dậy. Ngắn ngủi hỗn loạn sau đó chiến kỳ lại trở về bình tĩnh, nhưng lời của Bạch Hủ Minh khiến Âu Dương khó mà bình tĩnh lại.

Trong trăm năm vũ hóa phi tiên, Âu Dương cảm thấy không thành vấn đề, có lực Thần Sư trợ giúp Tứ Phương chiến kỳ, trăm năm ngộ ý chí tứ phương không phải việc khó.

Nhưng khó ở chỗ bí mật viễn cổ không bị mở ra thì vĩnh viễn không có khả năng xuất hiện ý chí tứ phương.

"Phong Bạo thành, Hoắc Khải Phong, Tỏa Yêu tháp!"

Âu Dương thầm nhủ. Thăm dò nhiều bí mật viễn cổ như vậy, Âu Dương đại khái đoán ra được vài phần. Bí mật viễn cổ chắc là có liên quan đến chủ nhân Phong Bạo thành, Hoắc Khải Phong. Lần đầu tiên hắn thấy viễn cổ họa quyển thì Hoắc Khải Phong dùng lực lượng của mình phong ấn thế giới mở ra Tỏa Yêu tháp, tất cả điểm cuối bí mật viễn cổ Âu Dương đoán có lẽ đều nằm trong Tỏa Yêu tháp.

- Sư phụ, bốn mươi năm tiếp theo ta sẽ không rời khỏi Vạn Tiên sơn, ta phải tiềm tâm ngộ đạo viễn cổ ý chí. Tuy rằng ba loại nhưng cũng quá đủ cho ta xông vào Mê Hồn Hải một lần tìm đường viễn cổ!

Âu Dương đã có quyết định, nhất định phải trong bốn mươi năm nắm trong tay hai loại ý chí vĩnh sinh và bất khuất, lấy lực lượng ý chí tam phương xông vào Mê Hồn Hải, đem tất cả viễn cổ họa quyển hoàn thành, tìm ra ngọn nguồn chung kết viễn cổ, chỉ như vậy thì hắn mới có con đường sống.

- Ta sẽ phong kín Âm Vân phong cho ngươi, con đường tiếp theo chỉ dựa vào chính ngươi đi.

Bạch Hủ Minh biết từ giờ phút này không còn ai có thể giúp đỡ cho Âu Dương, hắn phải chiến đấu vì sinh tồn, vì số mệnh.

Nếu nói lúc trước mở bí mật viễn cổ là loại tò mò thì bắt đầu từ bây giờ, bí mật viễn cổ đã liên kết với sinh mệnh của Âu Dương, nếu không thể mở ra bí mật này thì hắn chỉ có một con đường chết.

Bạch Hủ Minh phong tỏa Vạn Tiên sơn, Âu Dương một mình ở trong sơn phúc, chuyện này trong Vạn Tiên sơn chỉ có Bạch Hủ Minh và Lỗ Tu là biết.

Sinh mệnh trăm năm đối với người thường có lẽ rất lâu dài, nhưng với cường giả cấp ý chí thì trăm năm chỉ trong chớp mắt. Thời gian ngắn như vậy muốn mở ra bí mật viễn cổ, Âu Dương có thể sáng tạo kỳ tích không? Coi như là Bạch Hủ Minh có niềm tin rất lớn với Âu Dương cũng lần đầu tiên thấy mờ mịt.

Thời gian như nước trôi nhanh, Âu Dương ở trong sơn phúc Âm Vân phong đã hơn hai mươi năm. Hơn hai mươi năm nghe thì rất dài nhưng Âu Dương cảm giác chớp mắt đã qua.

Âu Dương không trôi qua hai mươi năm uổng phí, thời gian này hắn dựa vào lực Thần Sư vì mình nghịch thiên cải mệnh có được loại thứ hai, ý chí vĩnh sinh.

Y chí vĩnh sinh xuất hiện không kinh thiên động địa như ý chí hủy diệt, tuy nhiên nó xuất hiện đại biểu Âu Dương có mũi tên thứ hai, vĩnh sinh tiễn.

Có hai tên trong tay, Âu Dương tin tưởng nếu hắn dốc hết sức thì trong Chân Linh Giới thật sự không có ai đánh một trận với hắn được. Nhưng mục tiêu của Âu Dương không phải thiên hạ vô địch mà là đường viễn cổ. Khi số mệnh cùng đường viễn cổ dây dưa thì Âu Dương chỉ có thể lựa chọn tiến lên không ngoái đầu, bởi vì lùi lại cũng chỉ có một con đường chết.

Âu Dương độn ra khỏi sơn phúc Âm Vân phong, đã hơn hai mươi năm hắn không bước ra khỏi đây. Âm Vân phong vẫn hoang vắng như trước, ngay cả Bạch Hủ Minh cũng đã rời đi.

Âu Dương lần đầu tiên cảm thán:

- Hai mươi năm đủ để một người trưởng thành, tính đến thì ta chỉ còn bảy mươi năm thọ mệnh, không biết trong bảy mươi năm này ta có thể đánh vỡ bí mật được không.

Bị tử vong đuổi theo phía sau, loại cảm giác này không tự trải qua thì ngươi rất khó tưởng tượng.

Trời đêm giống như xúc tua của ác ma lan tràn khắp Chân Linh Giới. Lúc này phía trước sơn môn Vạn Tiên sơn, năm chữ to thiên hạ đệ nhất tông chớp lóe ánh sáng vàng tựa như đèn sáng trong đêm đen, chiếu sáng phía trước cho đệ tử Vạn Tiên sơn thủ môn.

Một đệ tử thủ môn cười to nói:

- Hai mươi năm này đúng là bình tĩnh thật, mà thiên cung bị hủy diệt coi như Vạn Tiên sơn chúng ta mở mặt mở mày.

Nửa năm trước Vạn Tiên sơn lần nữa xuất động nhiều cường giả giết vào Tây Vực Sa châu, một hơi tru sát hết tất cả dư nghiệt thiên cung. Đến đây thì Vân Đỉnh thiên cung từng là một trong bát đại tông phái chân chính bị xóa tên khỏi Chân Linh Giới.

Một đệ tử tham gia Vạn Tiên sơn không lâu được phái đi trông sơn môn mở miệng nói:

- Tiếc rằng khi đó Âu Dương thái thượng trưởng lão không ở, nếu không thì thái thượng trưởng lão đích thân ra tay, có lẽ không cần Vạn Tiên sơn chúng ta động can qua lớn như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.