- Thì ra là thế...
Hai nàng đồng thời gật đầu, lúc này hai người
minh bạch, các nàng thua tuyệt không oan uổng, trong mắt hai người bọn
họ, Âu Dương là tồn tại không gì không làm được, nhưng quan niệm này
cũng khiến Âu Dương phải gánh vác quá nhiều trách nhiệm.
- Âu
Dương không nên gánh vác thêm cái gì, Vệ Thi tỷ tỷ làm rất tốt, không
từng yêu cầu cái gì, cũng không từng biểu đạt cái gì, không giúp được Âu Dương, nhưng cũng không khiến Âu Dương tăng thêm gánh vác, như vậy kỳ
thực đã là giúp hắn, còn chúng ta lại vĩnh viễn tin tưởng Âu Dương,
không biết tin tưởng này lại tạo thành gánh nặng cho Âu Dương.
- Từ vẻ mặt của các ngươi, ta có thể thấy hạnh phúc mỉm cười, nói thật đi, các ngươi không phải đã...
Vệ Thi tuyệt đối không ngốc, từ trên mặt hai nữ nhân này nàng có thể đọc được một vài thứ.
- Đúng vậy, chúng ta đến đây chính là muốn cổ vũ cho Âu Dương, nhưng lần
này chúng ta vẫn phải khiến hắn gánh vác trách nhiệm, vì thứ hắn thiếu
chúng ta nhất định vẫn phải trả cho chúng ta, hôn lễ đó chúng ta đã đợi
bao nhiêu năm rồi...
- Ha ha ha ha... Ta đại diện Âu Dương đáp ứng các ngươi!
Một tiếng cười sang sảng từ trên tuyết sơn truyền đến, một bạch y nhân từ
trên trời giáng xuống, người này chính là sư phụ Bạch Hủ Minh của Âu
Dương. Bạch Hủ Minh nhìn thấy ba nữ nhân này rút cuộc đã giải trừ khúc
mắc trong lòng, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng.
- Sư phụ!
Thấy Bạch Hủ Minh xuất hiện, Vệ Thi đứng dậy hô một câu sư phụ, còn Sở Yên Nhiên và Lý Uyển Như lại chỉ có thể kêu tiền bối.
Dù sao thân phận bày ra ở đây, nếu nói ra, trên thực tế ngay cả tuổi của
Vệ Thi cũng vượt qua Bạch Hủ Minh, nhưng Bạch Hủ Minh là sư phụ của Thần Tiễn, trong thế giới tu luyện giả không có chia tuổi tác bối phận, tu
vi mới là đạo lý quyết định tất cả.
- Tiểu tử Âu Dương này, cả
đời chưa từng làm chuyện tốt gì, lần nào cũng bày ra một đống cục diện
rối rắm, bắt sư phụ thu dọn. Lần này sư phụ cũng giúp hắn thu dọn.
Bạch Hủ Minh thật ra rất hào sảng, lúc này Tiểu Nhạc cũng từ phía xa bay tới bên này.
- Cục diện rối rắm ngươi thu thập hết sao?
Một thanh âm có chút quỷ khí từ phía xa truyền đến, mọi người ngẩng đầu
nhìn lên. Khi nhìn thấy một bóng đen từ đám mây bay lượn xuống, trên mặt Vệ Thi mang theo vẻ kinh hãi.
- Linh hồn thể!
Nhìn thấy
linh hồn thể từ trên trời giáng xuống, Vệ Thi có chút giật mình, nhưng
sau đó Vệ Thi cũng minh bạch, đây không phải một hồn giả, chuẩn xác mà
nói, đây là một linh hồn chân chính.
- Quốc sư!
Bỗng
nhiên, một thanh âm vang lên tiết lộ thân phận của linh hồn này, chỉ
thấy Lăng Túc nhìn lên bầu trời, vẻ mặt không thể tin tưởng.
- Sở Tương Hợp!
Lam Thông cũng xuất hiện, nhìn Sở Tương Hợp đột nhiên xuất hiện trên bầu
trời, cho dù Sở Tương Hợp chỉ còn lại linh hồn, hơn nữa linh hồn này
nhìn qua còn sứt mẻ không tốt, nhưng lúc này có một Vệ Thi tiếp cận hồn
tổ tồn tại, chỉ cần ngươi còn một tia linh hồn, như vậy Vệ Thi có thể
giúp ngươi biến thành một hồn giả, đây chính là năng lực của Vệ Thi.
- Thật sự là quốc sư!
Lăng Túc có chút khó có thể khống chế tình tự của mình. Hắn thật sự không ngờ, cuộc đời này còn cơ hội gặp lại Sở Tương Hợp .
- Tiểu tử thối, chỉ thấy được quốc sư không thấy cha ngươi sao!
Trên bầu trời, lại một thanh âm từ trên trời giáng xuống, Lăng Túc vội vã
ngẩng đầu, vừa nhìn thấy người này Lăng Túc chỉ kịp kêu lên một tiếng
rồi quỳ xuống trên mặt đất.
- Cha!
Trong mắt Lăng Túc đã
xuất hiện nước mắt vui mừng. Thật sự là phụ thân Lăng Trung Thiên, trước kia từ Chân Linh Giới mọc cánh phi tiên cũng không còn gặp lại phụ
thân, sau này nhận được tin tức phụ thân đã chết, hiện tại có thể gặp
được Lăng Trung Thiên ở tiên giới, đây là tạo hóa lớn thế nào chứ!
Lăng Túc cũng không khống chế được mình, phi thân lên cao, trực tiếp lao lên bầu trời, muốn ôm phụ thân vào trong lòng, nhưng lại ôm phải khoảng
không. Bởi vì lúc này Lăng Trung Thiên chính là linh hồn thể thuần
khiết, căn bản không có bất cứ thân thể gì, Lăng Túc Làm sao có thể trực tiếp dùng thân thể ôm lấy linh hồn? Trừ phi Lăng Túc sử dụng lực lượng, nhưng hiện tại linh hồn của Lăng Trung Thiên hoàn toàn không có một
chút lực lượng, nếu như Lăng Túc dùng lực lượng, rất có thể sẽ đánh tan
linh hồn của phụ thân.
Lăng Túc cũng không dám xằng bậy, cuộc đời này có thể gặp lại phụ thân, đã là phúc thọ vô cương, nếu không cẩn
thận đánh tan linh hồn phụ thân, sợ rằng Lăng Túc chỉ có thể tự sát tạ
tội.
- Vệ Thi! Mau! Mau giúp phụ thân ta đắp nặn thân thể!
Lăng Túc nhìn về phía Vệ Thi la hét, nhưng Vệ Thi lại không động đậy, mà
nhìn về phía bầu trời xuất hiện càng ngày càng nhiều linh hồn.
- Đội trưởng!
Trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện một trận la hét, Lăng Túc ngẩng đầu nhìn
lên, thấy được vô số thân ảnh vô cùng quen thuộc. Tất cả những huynh đệ
này phảng phất như mới đứng cạnh hắn ngày hôm qua.
- Vương Môn, Hác Trì! Các ngươi... Các ngươi đều...
Lăng Túc thề, cả đời này không có lúc nào vui như lúc này, thấy được phụ
thân còn tồn tại linh hồn, thấy được linh hồn của các huynh đệ trong
trung đội thứ bảy trước đây.
Cùng với biến hóa không ngừng trên
bầu trời, càng ngày càng có nhiều linh hồn xuất hiện, những linh hồn này có người Lăng Túc nhận ra, cũng có người Lăng Túc không nhận ra, nhưng
tất cả những linh hồn xuất hiện ở đây Âu Dương tuyệt đối đều biết, bởi
vì bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều có quan hệ với Âu Dương.
Hoắc
Khải Phong... Trung đội thứ bảy... thành viên tiểu đội vô địch ở nơi
chôn xương... Tất cả những người đã chết đều xuất hiện trên bầu trời,
bọn họ có người vui cười, có người lại mê man nhìn đại địa không biết
xảy ra chuyện gì.
- Chuyện... Chuyện này rốt cuộc là thế nào...
Nhìn bầu trời xuất hiện màn này, rất nhiều người đều cảm thấy đầu óc mình có chút choáng váng? Vì sao những chiến hữu thân nhân đã mất đi nhiều năm
lại một lần nữa xuất hiện trên bầu trời.
- Ta... Ta vì sao ta lại ở đây? Đội trưởng trước kia từng hứa sẽ dẫn chúng ta ra khỏi sinh tử
cảnh, lẽ nào chúng ta đã bước ra rồi sao? Tại sao ta cảm thấy mình như
một cơn gió?
Tất cả những người từng theo Âu Dương bước vào sinh tử cảnh, chết trong sinh tử cảnh đều nhìn xung quanh với vẻ mặt mê man.
- Vì sao? Vì sao? Ta không phải bị tử quang giết chết rồi sao? Vì sao còn ở chỗ này? Lẽ nào ta đang nằm mơ? Không! Ta đã chết làm sao có thể nằm
mơ được?
Trong mắt mọi người đều hiện lên vẻ khó hiểu.
Lúc này Vệ Thi lại nhìn sau lưng tất cả bọn họ, sau lưng mỗi người đều có
một sợi tơ người khác không nhìn thấy, liên kết bọn họ lại một chỗ, rất
hiển nhiên, tất cả chuyện này cũng không phải ngẫu nhiên, tất cả đều có
người tận lực thao túng.
Bước vào hàng lang luân hồi, kéo những
người vốn đã chết đi từ trong hành lang luân hồi ra ngoài, hiện giờ chỉ
có hai người có thể làm được, một người là Âu Dương, người còn lại đương nhiên chính là Thiên Vương.
Âu Dương khẳng định không thể để
những linh hồn sứt mẻ này xuất hiện ở đây, nếu như là Âu Dương xuất thủ, nhất định sẽ đưa những người này đi luân hồi, sau đó mang theo thân thể chuyển thế sống lại của bọn họ trở lại đây, nhưng hiện tại, những người này đều là linh hồn sứt mẻ, điều này nói rõ người thao túng tất cả nhất định không phải Âu Dương!