- Âu Dương à... Ngươi đã tạo nên nghiệp chướng gì vậy....
Tiểu
Nhạc thầm cảm thán, nhưng cũng không thể để hai cô nương này đứng đợi
mãi ở đây, cuối cùng vẫn phải tiến lên đối mặt với tất cả.
- Hai vị... Có lẽ ta nên lên trên thông báo trước một tiếng?
Tiểu Nhạc linh cơ khẽ động, lúc này tốt nhất là tìm được Bạch Hủ Minh. Cho
dù tu vi của Bạch Hủ Minh không phải cao nhất, nhưng nếu nói trên đời
này Âu Dương còn có thể nghe lời ai đó, sợ rằng chỉ có một mình Bạch Hủ
Minh.
Đối với sư phụ Bạch Hủ Minh, Âu Dương bất luận cường đại cỡ nào, cũng chưa bao giờ quên ơn sư phụ.
- Chúng ta biết rồi, ngươi đi đi!
Lý Uyển Như và Sở Yên Nhiên nhìn thoáng qua đều có thể minh bạch ý tứ
trong lời nói của Tiểu Nhạc. Dù sao thân phận của các nàng cũng quá mức
mẫn cảm. Đừng nói là Tiểu Nhạc, cho dù là chính các nàng, lúc này đều
đang suy nghĩ nên đối mặt với những người trên núi như thế nào.
Tiểu Nhạc liếc nhìn hai nữ tử, thở dài một hơi thả người bay vọt tiến nhập
vào trong thánh sơn, để lại Sở Yên Nhiên và Lý Uyển Như.
- Ta biết ngươi, ngươi chính là Lý Uyển Như!
Sở Yên Nhiên mở miệng trước.
- Ha ha, Yên Nhiên tỷ tỷ, ngươi cũng không bỏ xuống được sao?
Lý Uyển Như nhìn Sở Yên Nhiên hỏi.
- Ta? Kỳ thực chúng ta không phải giống nhau sao?
Sở Yên Nhiên trả lời cũng rất mơ hồ, giống nhau? Cái gì giống nhau ?
- Yên Nhiên tỷ tỷ, kỳ thực mặc dù trong lòng chúng ta đều không bỏ được,
nhưng chúng ta lại đều minh bạch, hắn không thuộc về chúng ta, chúng ta
cũng không nên ràng buộc hắn. Lần này ta đến thánh sơn là muốn nói với
hắn, ta phải lập gia đình.
Những lời này của Lý Uyển Như khiến Sở Yên Nhiên sửng sốt, sau đó hai nữ nhân thông minh đồng thời lộ ra vẻ tươi cười.
- Ta cũng vậy...
Trên mặt Sở Yên Nhiên mang theo vẻ hạnh phúc. Mặc dù nam nhân mình lấy không có khí thế ngạo nghễ thiên hạ như Âu Dương, cũng không có truyền kỳ như Âu Dương, nhưng lúc này Sở Yên Nhiên rất thỏa mãn, chí ít nàng có thể
minh bạch, mình đã tìm được nam nhân chân chính thương yêu mình, có thể
giao phó cuộc đời mình cho hắn.
Hai thế luân hồi đã khiến Sở Yên
Nhiên thấy rõ tất cả. Sở Yên Nhiên cũng minh bạch, trong lòng Âu Dương
suốt đời chỉ xem nàng như một hồng nhan tri kỷ, chứ không phải thê tử
trong lòng. Trong mắt người khác sự khác biệt này có lẽ không lớn, nhưng các nàng đều hiểu rõ Âu Dương, các nàng đều biết, hồng nhan tri kỷ và
thê tử vĩnh viễn không bao giờ thay đổi, chí ít trong lòng Âu Dương cũng không bao giờ có thể thay đổi.
- Trong lòng Âu Dương mãi mãi chỉ có một người. Mà người đó chưa bao giờ là chúng ta, đúng không Uyên Như!
- Đúng vậy, kỳ thực làm tri kỷ suốt đời của Âu Dương còn tốt hơn làm thê
tử của hắn. Làm thê tử của hắn phải cùng hắn gánh vác rất nhiều thứ. Quá mệt mỏi, hiện tại cuộc sống của ta đang rất bình yên, hạnh phúc. Nhưng
Âu Dương còn thiếu ta một hôn lễ, cho nên lần này ta tới là muốn đòi một hôn lễ của hắn!
Sở Yên Nhiên lộ ra nụ cười hạnh phúc, rất hiển
nhiên nữ nhân này tin tưởng Âu Dương nhất định có thể thắng, nhất định
có thể hoàn thành hứa hẹn.
- Ha ha, còn ta nữa, hôn lễ này không
thể chỉ có một mình Yên Nhiên tỷ tỷ, nếu làm phải làm một hôn lễ tập thể của tất cả chúng ta.
Lý Uyển Như cũng mang theo nụ cười hạnh phúc.
- Vệ Thi tỷ tỷ theo Âu Dương lâu như vậy, nhưng Âu Dương ngay cả một hôn
lễ cũng không làm được cho người ta. Vệ Thi tỷ tỷ tính tình tốt đẹp
không nói cái gì, nhưng chúng ta cũng không thể không nói.
Lúc này hai nữ nhân lại cùng đứng trên một trận doanh.
Trên tuyết sơn, một cái bóng mang theo một chút phong tuyết, bay về phái
này. Đây là một nữ tử, một nữ tử ưu nhã không gì sánh được. Khi nàng bay trên trời phảng phất như dung hợp với thiên địa, khiến cho người ta cảm giác này không hề tồn tại, phảng phất như thân thể của nàng đều là hư
vô.
Người này đương nhiên chính là Vệ Thi, tu vi của Vệ Thi không thấp, sau khi trải qua nhiều gập ghềnh Vệ Thi đã vô hạn tiếp cận tổ cấp cường giả. Nếu có thể tiến thêm một bước, Vệ Thi sẽ là hồn giả duy nhất trong thiên địa có thể trở thành hồn giả tổ cấp đầu tiên, có lẽ phải
gọi là hồn tổ.
Nhìn thấy bóng người từ trên trời giáng xuống, Sở
Yên Nhiên và Lý Uyển Như đều có chút khẩn trương. Bất kể nói như thế
nào, hai người đã từng là kẻ thứ ba, hiện nay đối mặt với chính thê chân chính của Âu Dương, hai người vẫn có chút khẩn trương.
- Các ngươi là Lý Uyển Như và Sở Yên Nhiên sao!
Vệ Thi cũng không mắt lạnh nhìn các nàng như trong tưởng tượng của Lý Uyển Như và Sở Yên Nhiên, ngược lại mang theo nụ cười hòa nhã. Nụ cười này
cũng không phải tận lực giả vờ, mà là phát ra từ nội tâm.
- Ngươi...
Rất hiển nhiên, Lý Uyển Như và Sở Yên Nhiên đều bị nụ cười của Vệ Thi làm cho phát mộng.
- Ta hiểu rồi...
Bỗng nhiên, Sở Yên Nhiên thông minh tuyệt luân mở miệng, Sở Yên Nhiên mỉm cười đi tới trước người Vệ Thi, cầm tay Vệ Thi nói:
- Vệ Thi tỷ tỷ, chúng ta rốt cuộc minh bạch vì sao chúng ta nỗ lực như vậy cuối cùng Âu Dương vẫn có thể đứng cạnh tỷ không rời.
- Đúng vậy, ta cũng minh bạch ...
Lý Uyển Như cũng là người thông minh, khi thấy nụ cười phát ra từ nội tâm của Vệ Thi, hai người đều minh bạch một đạo lý.
- Kỳ thực các ngươi đều không hiểu Âu Dương.
Vệ Thi vỗ vai Lý Uyển Như, kéo hai nàng đến ngồi trên mặt đất nói:
- Âu Dương nhìn như rất quả đoán, trên thực tế trong lòng Âu Dương cũng
là một người có chút không quả quyết. Âu Dương không phải một người kiêu hùng, một người kiêu hùng có thể chặt đứt tất cả tình cảm. Nhưng hắn
lại không làm được, khi đối mặt với chữ "tình", hắn có thể buông bỏ sát
niệm vô biên, hắn có thể từ bỏ con đường thành thần. Âu Dương kỳ thực
vẫn là một người nhát gan!
Vệ Thi nói đến đây, phảng phất như thấy được Âu Dương đang mỉm cười đứng bên cạnh mình.
Về phần Lý Uyển Như và Sở Yên Nhiên đều có vẻ mặt không giải thích được,
không sai những lời Vệ Thi vừa nói, kỳ thực các nàng đều không biết. Âu
Dương là một người không quả quyết? Là một người nhát gan? Chuyện này có thể sao? Một trận tru sát ngoại vực có thể giết chết trăm triệu sinh
linh, người như vậy không quả quyết sao? Người như vậy lẽ ra phải không
tiếc vứt bỏ tất cả quyết định thật nhanh mới đúng chứ, nhưng lúc này Vệ
Thi lại nói như vậy?
Hai người không phản bác, mà lẳng lặng nhìn Vệ Thi, hi vọng Vệ Thi cho mình một đáp án.
- Âu Dương là một người nhát gan, nhưng hắn lại không sợ chết. Tất cả mọi người đều biết, với tu vi hiện tại của hắn, nếu như không đối nghịch
với Thiên Vương, cho dù Thiên Vương muốn giết hắn cũng không có bất cứ
cơ hội gì. Nhưng lúc này hắn tình nguyện buông tha tất cả, đứng ra đối
mặt với Thiên Vương cũng đã biểu hiện khí phách của hắn. Nhưng đồng thời cũng bại lộ sự nhát gan và nhu nhược của hắn!
Vệ Thi ngẩng đầu nhìn trời, trong mắt mang theo mấy phần suy nghĩ sâu xa.
- Hắn có thể chạy trốn, nhưng chúng ta không thể chạy trốn, nếu Thiên
Vương thực sự lấy thân hóa đạo, như vậy hắn chính là luân hồi, hắn chính là thiên địa, Âu Dương có thể đối kháng thiên địa, có thể khiến thiên
địa không ràng buộc hắn, nhưng hắn lại không thể nào bảo vệ chúng ta an
toàn, không thể để chúng ta tiếp tục sống sót như bây giờ, cho nên ta
mới nói hắn không phải một người kiêu hùng, không vứt bỏ được tình cảm
của mình....