Âu Dương luôn cảm thấy Tháp Khắc này thật sự không đơn giản. Từ lúc gia
hỏa này mới vừa đưa mình lên Man đảo, cho tới bây giờ hắn có biểu hiện
như vậy thật sự không hợp lý. Rốt cuộc trên người gia hoả này có bao
nhiêu bí mật?
- Mẹ nó, đừng nói những lời không may như vậy. Nơi
này chỉ riêng tiên tôn đã có ba người. Những người khác yếu nhất đều là
Kim Tiên. Chẳng lẽ tất cả lại bị một cái mộ vây chết hay sao?
Mê
Đồ Hòa Thượng lại mở miệng. Câu nói này của hắn cũng khiến Âu Dương giật mình không ngớt. Ba tiên tôn. Bình thường, một tông phái cỡ lớn cũng
chưa chắc có thể xuất hiện nhiều tiên tôn như vậy. Không ngờ lần này
tiên thuyền lại có tới ba tiên tôn. Trời ạ, quả thật là đúng dịp mà.
Hơn nữa Âu Dương biết, lần này cũng không phải chỉ là ba tiên tôn đơn giản
như vậy. Trên thực tế, thực lực của mình đã vượt qua tiên tôn, xem như
là chuẩn chí cao vô thượng. Nhưng không ngờ ở đây mình cũng bị tước đoạt lực lượng. Vậy nơi này rốt cuộc là nghĩa địa thế nào? Rốt cuộc phải là
thực lực thế nào mới có thể không bị cướp đoạt? Chí cao vô thượng sao?
- Có tác dụng sao? Cho dù là chí cao vô thượng vào đây, hắn cũng chỉ có thể vật lộn cùng lão tử mà thôi...
Sau khi một đại hán trông to lớn thô tục nói ra một câu nói như vậy, còn
không quên huy nhúc nhích cái bổng tử giống như trụ đã trong tay một
chút...
- Phóng rắm gì vậy? Cho dù là chí cao vô thượng cũng mất
lực lượng. Thân thể cường đại cũng chỉ có thể chống lại tiên tôn? Chỉ
bằng một cái man tử như ngươi cũng đòi đối chọi với chí cao vô thượng
sao?
Bên cạnh liền có người mở miệng. Người này chính là một bạch diện tiểu sinh. Trong tay hắn cầm một cái quạt lông. Tuy nhiên tuyệt
đối không nên bị khuôn mặt đó lừa. Hắn chính là một trong ba tiên tôn.
Vào lúc này nếu như động thủ, hắn dựa vào thân thể tiên tôn sợ là có thể đánh nam tử cường tráng này tới mức mụ mụ của hắn cũng không nhận ra
hắn...
Nghe thấy bạch diện thư sinh này nói, đại hán kia liền
ngậm miệng. Tuy rằng lực lượng đã mất đi, nhưng đối mặt với bạch diện
thư sinh hắn vẫn không phải là đối thủ.
- Tranh cãi đi, xem thử các ngươi tranh cãi với nhau có thể xuất hiện ra thông lộ được không.
Mê Đồ Hòa Thượng ở vừa lần niệm châu trong tay, vừa lạnh lùng mở miệng nói.
- Ta cảm thấy chúng ta hẳn nên tìm hiểu nơi này một chút!
Lúc này, một người thanh niên nhìn qua khoảng hơn hai mươi tuổi mở miệng
nói. Hắn tên là Mạnh Cường, chính là một trong ba tiên tôn. Bạch diện
thư sinh kia tên là Diệp Quân.
- Tìm hiểu? Nơi này ngay cả tiên
tôn đi vào cũng bị mất lực lượng. Nếu như chúng ta xâm nhập đụng phải
linh thú canh giữ mộ chẳng phải là tự mình đi tìm chết sao?
Diệp
Quân phe phẩy cái quạt lông nói. Mẹ kiếp, nơi này lạnh lẽo như trong hầm băng, hắn còn cầm quạt phe phẩy, rõ ràng chỉ là một kẻ thích khoe mẽ.
- Vậy theo ý của ngươi, chính là chúng ta đều ở đây chờ chết sao? Hoặc là chờ chí cao vô thượng phá tan mộ huyệt cứu chúng ta sao?
Sau khi Mạnh Cường nghe thấy Diệp Quân nói vậy liền cau mày. Thật ra nói hắn
cũng không sai. Bất kể là đi về phía trước hay ở lại đây đều chỉ có một
con đường chết.
- Trước tiên phái hai người đi trước dò đường!
Mê Đồ Hòa Thượng bỗng nhiên mở miệng. Thời điểm hắn nói ra câu nói này Âu
Dương đã biết la hỏng rồi. Phải biết rằng, mình và Mê Đồ Hòa Thượng có
thù oán. Sợ rằng người đi tiên phong này nhất định sẽ có mình.
Âu Dương nhẹ nhàng nở nụ cười, nhìn ánh mắt Mê Đồ Hòa Thượng chợt nhìn về phía mình, hắn liền mở miệng nói:
- Lão hòa thượng, không phải ta ở nơi này còn chơi chơi. Đây gọi là quyền sợ trẻ trung. Thời điểm không biết nội tình của người ta mà ra tay loạn rất dễ dàng bị người ta đánh chết!
Âu Dương nói như vậy thật sự
không khách khí. Tuy nhiên lúc này không phải ở bên ngoài. Nếu như ở bên ngoài, Mê Đồ Hòa Thượng nhất định sẽ lựa chọn ra tay thăm dò. Nhưng ở
nơi này tất cả mọi người đều mất đi lực lượng. Nếu quả thật đánh nhau
hắn ngay cả cơ hội đào tẩu cũng không có.
- Quyền sợ trẻ trung? Chỉ bằng ngươi sao?
Tên gia hỏa Diệp Quân kia rõ ràng cùng một phe với Mê Đồ Hòa Thượng. Sau
khi nghe nói như thế, dù có bạch diện thư sinh nhưng lại không văn nhã
như trong tưởng tượng. Hắn vung chiếc quạt lông trong tay, vèo một tiếng cả người đã vọt tới trước mặt Âu Dương. Hắn nâng quyền đánh về phía mặt Âu Dương!
Ầm! Ầm!
Hai tiếng động vang lên. Tiếng thứ nhất là do Âu Dương dùng cánh tay đỡ nắm đấm của Diệp Quân. Tiếng thứ hai là do Âu Dương dùng đầu gối thúc vào bụng dưới của Diệp Quân.
Đánh
nhau sao? Người của thế giới này thì biết cái gì gọi là đánh nhau? Từ
lúc bọn họ mới sinh ra đã bắt đầu tu luyện pháp thuật. Khi chiến đấu đều dùng pháp thuật để giải quyết. Bọn họ sao có thể giống như gia hỏa Âu
Dương này đã từng ở trên chiến trường đánh nhau, chém giết một cách đẫm
máu như vậy.
Cho nên thời điểm lực lượng không kém hơn đối phương đó hoàn toàn là ngược đãi! Đây khác nào một cao thủ võ lâm một mình đối mặt với mấy tên côn đồ lưu manh. Đó chính là thuấn sát!
Diệp
Quân hét thảm một tiếng, đã bị Âu Dương trực tiếp vật ngã trên mặt đất.
Một chân của Âu Dương giẫm trên ngực Diệp Quân. Mép Thứ Kiêu Cung đặt
trên cổ của Diệp Quân. Cạnh thân cung sắc bén kia chỉ cần đưa gần thêm
chút nữa, tiên tôn này chắc hẳn phải ngã xuống tại nơi này.
- Tiểu huynh đệ, chuyện gì cũng có thể từ từ nói!
Lúc này Mê Đồ Hòa Thượng không dám gọi hắn là tiểu tử nữa. Một đòn vừa nãy
quá nhanh, nhưng cũng đã nói cho mọi người biết một đạo lý, Âu Dương
không dễ bắt nạt. Động thủ với Âu Dương, cho dù là tiên tôn cũng phải
ngã xuống.
- Thân thủ tốt!
Mạnh Cường bỗng nhiên mở miệng
nói. Tuy rằng vừa nãy Âu Dương và Diệp Quân chỉ đấu cận chiến, nhưng lực lượng cơ thể do hai người phát ra đã chứng tỏ cho mọi người ở đây thấy
một chuyện, đó chính là Âu Dương tuyệt đối không hề thua kém tiên tôn ở
đây. Muốn động thủ cũng nên suy nghĩ một chút xem có phải là đối thủ hay không.
- Không dám? Có gì tốt đâu? Nếu như ngã trên mặt đất chính là ta, còn nói tốt nữa sao?
Âu Dương nói, Thứ Kiêu Cung lại ép xuống mấy phần. Lúc này có thể nhìn
thấy mép Thứ Kiêu Cung chỉ còn cách cổ Diệp Quân mấy milimét. Diệp Quân
cũng có thể cảm giác được hàn khí từ Thứ Kiêu Cung tản ra.
- Đừng... Ta làm tiên phong, ta làm tiên phong...
Diệp Quân bỗng nhiên mở miệng. Nhưng lúc này bộ dạng của hắn rõ ràng chật vật, không còn bình tĩnh như lúc nãy.
- Hừ!
Nghe thấy Diệp Quân nói vậy, Âu Dương rốt cuộc lấy Thứ Kiêu Cung từ trên cổ
Diệp Quân ra. Vào lúc này còn thiếu một người tiên phong dò đường nữa.
Quỷ biết bên trong nghĩa địa này có gì nguy hiểm. Dò đường cũng gần như
là chịu chết. Nhưng Diệp Quân không có lựa chọn khác. Nếu như không dò
đường, hiện tại chính là chết. Vậy chẳng bằng liều một phen.
Diệp Quân từ trên mặt đất đứng dậy, ánh mắt ác độc nhìn Âu Dương một cái. Sau đó hắn cười một tiếng nói.