- Đều đi là được rồi. Một hồi theo không kịp mà chết cũng không trách ta!
- Ngươi chết chúng ta còn không chết đâu!
Mạnh Cường nghe thấy Diệp Quân nói vậy liền nở một nụ cười khinh thường.
Người đi dò đường vẫn là nguy hiểm nhất. Nói với bọn họ những lời này,
rõ ràng chỉ là tự an ủi mình thôi.
Diệp Quân dẫn đầu, đoàn người
bắt đầu chậm rãi bò lên cửa động phía trên. Nơi này có từng đoạn cầu
thang cheo leo. Vào lúc này Diệp Quân đi ở phía trước. Những người khác
đều giữ khoảng cách với Diệp Quân năm mươi mét. Cũng may những người này đều có tu vi rất cao. Cho dù là ở nơi như thế này, mắt vẫn có thể thấy
rõ ràng tất cả.
- Không ngờ được Lưu huynh đệ lại có thân thủ tốt như vậy!
Âu Dương đi tới. Bỗng nhiên hắn cảm giác phía sau xuất hiện một người. Giọng nói này chính là giọng nói của Mạnh Cường.
- Không có gì. Từ nhỏ ta đã tu luyện một ít thuật đánh lộn gần người thôi.
Âu Dương đưa ra một lý do vu vơ. Phải nói rằng đấu sát người, ở chỗ này
mình có thể phát uy. Tuy nhiên sau nay khi đã đi ra ngoài, nếu như đấu
sát người như lúc nãy, Âu Dương chắc hẳn không đánh lại được ai.
- Tên Diệp Quân này cực kỳ ác độc. Mọi người gọi hắn là độc thư sinh. Lưu huynh đệ vẫn cẩn thận một chút thì hơn.
Mạnh Cường nhắc nhở một tiếng, sau đó liền im lặng không tiếp tục nói nữa.
- Không ngờ được thân thủ của ngươi tốt như vậy. Ngươi không phải là tiên tôn chứ?
Yên Hồng trước sau vẫn đi theo bên cạnh Âu Dương. Nơi này, nàng khá quen
với Âu Dương. Vào lúc này nàng cũng chỉ có thể dựa vào một mình Âu
Dương.
- Đương nhiên không phải. Chỉ có điều ta tu luyện một loại thể thuật thôi.
Âu Dương lại tìm cho mình một lý do. Tuy vẻ mặt Yên Hồng không tin, nhưng
nàng cũng không gặng hỏi. Dù sao mỗi người đều có bí mật của mình.
Âu Dương vừa đi vừa quan sát Tháp Khắc. Nếu quả thật nói vô địch ở chỗ
này, chỉ sợ chính là gia hoả Tháp Khắc này. Tháp Khắc có huyết thống Man tộc có thần lực trời sinh. Thần lực này ở bên ngoài tất nhiên không
tính là cái gì. Dù sao linh tiên bình thường đều có thể dời núi lấp
biển. Nhưng ở chỗ này có thể có được thần lực như Tháp Khắc cũng không
phải là một chuyện đơn giản.
- Các ngươi vào bằng cách nào?
Cho tới giờ phút này Âu Dương mới mở miệng hỏi Yên Hồng. Tuy rằng Tháp Khắc cũng tiến vào, nhưng Âu Dương luôn cảm thấy trong chuyện này có chút cổ quái. Dường như gia hoả này biết cái gì đó.
- Chúng ta vốn đã chạy ra ngoài. Tháp Khắc thuyết phục người trên thuyền tới cứu ngươi. Sau đó chúng ta bị bắt ném vào nơi này!
Thật ra Yên Hồng cũng không rõ ràng lắm. Nàng nói như thế Âu Dương lại càng cảm thấy nghi ngờ hơn.
Phải biết rằng, Mê Đồ Hòa Thượng có thù oán với mình. Loại người như độc thư sinh kia tất nhiên cũng không thể nào đại từ đại bi. Dưới tình huống
này, bọn họ sao có thể sẽ mạo hiểm tới cứu mình? Âu Dương nghĩ rất lâu
chỉ thấy có một khả năng. Chắc hẳn ở đó có thứ gì khiến bọn họ động tâm. Chỉ có điều không ai trong số bọn họ từng nghĩ tới sẽ bị Tháp Khắc tính kế ngã vào nơi này.
- Tên Tháp Khắc này không đơn giản, cẩn thận một chút!
Âu Dương nhỏ giọng bên tai Yên Hồng nói. Đây vẫn là lần đầu tiên Yên Hồng
bị một nam nhân tới gần như vậy. Tuy rằng nơi này không phải chỗ để nói
chuyện yêu đương, nhưng mặt nàng vẫn thoáng đỏ, cười.
- Không đi được!
Phía trước bỗng nhiên truyền ra giọng nói của Diệp Quân. Tại nơi âm u, lại
yên tĩnh như vậy, mặc dù mọi người đều là cường giả nhưng vẫn bị giọng
nói này dọa làm sợ hết hồn.
Lúc này Mê Đồ Hòa Thượng nào còn dáng vẻ người xuất gia nữa. Hắn vừa luôn miệng lớn tiếng chửi bới Diệp Quân, vừa đi về phía Diệp Quân. Người phía sau cũng thi nhau tiến tới gần.
Lúc này chỉ thấy Diệp Quân đang dừng lại trước cửa đá rất lớn. Cửa đá
này dường như được làm bằng ngọc thạch tản ra hào quang dịu nhẹ.
- Ngọc Thương Hải!
Vừa đến gần Mê Đồ Hòa Thượng bỗng nhiên mở miệng. Hắn vừa nói ra một câu
nhất thời khiến vô số người tranh nhau chạy đến phía trước quan sát.
- Ngọc Thương Hải lớn như vậy sao?
Yên Hồng đứng ở bên cạnh Âu Dương. Nàng nhìn thấy phía trước là một cácnh
cửa đá lớn bằng hai người, không ngờ toàn bằng ngọc Thương Hải, nàng
cũng giật mình.
- Thế nào?
Âu Dương không hề nghe nói qua
về ngọc Thương Hải. Tuy nhiên từ biểu hiện trên mặt mọi người có thể
thấy, thứ này rõ ràng rất bất phàm.
- Ngọc Thương Hải này chính
là một loại vật liệu để chế luyện thần binh. Nếu như dùng toàn bộ là
Thương Hải, khi luyện chế ra tất nhiên là thần khí. Nhưng không ngờ có
người dùng ngọc Thương Hải để chế tạo cử huyệt phong ấn mộ!
Sau khi nghe Yên Hồng nói ra công dụng ngọc Thương Hải, Âu Dương liền giật mình.
Dùng vật liệu chế tạo thần khí để chế tạo cửa lớn phong ấn mộ huyệt? Điều
này không phải rất xa xỉ sao? Đây rốt cuộc là mộ huyệt của ai? Chẳng lẽ
là mộ huyệt của một vương giả siêu cấp nào đó thời đại thượng cổ hay
sao?
- Đáng chết, trên ngọc Thương Hải bị thi triển pháp thuật. Quạt lông băng của ta không mở ra được!
Lúc này trên mặt Diệp Quân lộ vẻ tham lam. Chiếc quạt lông trong tay hắn
nhìn như rất nhẹ nhàng, tuy nhiên không phải một vật tầm thường. Nếu như ở bên ngoài, bình thường Tiên khí bị quạt băng lông của hắn chém vào sợ là sẽ bị hao tổn. Mà bây giờ quạt băng lông có linh vũ giống như lưỡi
lê chém vào cánh cửa lớn ngọc Thương Hải này thậm chí ngay cả một vết
tích cũng không có.
- Ta thử xem!
Mạnh Cường cũng đi tới
trước cửa lớn. Hắn rút từ phía sau ra một thanh quái kiếm màu xanh. Chỉ
nghe giống như có một tiếng kỳ lân gầm nhẹ từ trong vỏ kiếm phát ra.
- Kỳ Lân Nha quả nhiên danh bất hư truyền!
Kiếm vừa ra khỏi vỏ, hai con mắt tham lam của Mê Đồ Hòa Thượng liền nhìn
chăm chú vào thanh quái kiếm tản ra ánh sáng màu xanh kia.
Đây
chính là thần binh của Mạnh Cường, tên là Kỳ Lân Nha. Nó được chế luyện
từ răng cửa của một con kỳ lân một sừng đã trưởng thành. Không cần nói
cũng biết được mức độ sắc bén của nó. Thần binh này không chỉ có công
hiệu sắc bén, nó còn mạng theo kiếm trận trời sinh của kỳ lân. Kiếm trận vừa mở, trong phạm vi trăm dặm đều có kỳ lân một sừng chạy. Kiếm quang
chớp động mang theo một tia hỏa diễm chí dương. Cho dù là tiên tôn bị
nhốt ở bên trong ít nhất cũng chỉ còn lại nửa cái mạng.
Tuy nhiên đáng tiếc chính là ở chỗ này kiếm trận kỳ lân của Kỳ Lân Nha cũng bị
phong ấn. Nó chỉ còn lại sự sắc bén có thể dùng được.
- Đinh!
Kỳ Lân Nha chém vào cánh cửa lớn làm bằng ngọc Thương Hải phát ra một
tiếng sắt thép va chạm. Không ngờ Kỳ Lân Nha sắc bén như vậy chỉ lưu lại một dấu vết mờ mờ trên cánh cửa ngọc Thương Hải.
- Đáng chết,
ngọc Thương Hải này quá cứng rắn, hơn nữa vô cùng thâm hậu. Cho dù dùng
Kỳ Lân Nha chém vào, trong vòng mấy tháng sợ là cũng không mở được nó
ra. Cho dù mở được ra, sợ là Kỳ Lân Nha đã bị hỏng!
Mạnh Cường
nắm chặt Kỳ Lân Nha trong tay. Hắn không tiếp tục chém nữa. Dù sao ngọc
Thương Hải này là vật phi phàm. Nếu bởi vì nó mà làm hỏng trận văn trên
Kỳ Lân Nha vậy chẳng khác nào được một mất mười....