Nơi này là nơi chôn xương, mặc dù hiện tại mình đang ở Thánh Thú Cốc,
thế nhưng ngày nào Thánh Thú Cốc cũng có một giờ yên vụ tràn ngập, Âu
Dương nghĩ sau này khi yên vụ tràn ngập chính là thời khắc mình chui
xuống dưới đất ra ngoài liệp sát...
Nghị luận của ngoại giới đối
với Tu Phục Tông Sư vẫn chưa lắng lại, đặc biệt là trong nội bộ Vạn Tiên Sơn. Người nào cũng đồn đại Tu Phục Tông Sư của Vạn Tiên Sơn có thểđã
đắc tội với tông chủ, nếu không tại sao hắn lại chạy vào đó?
- Ầm...
Một tiếng vang đột nhiên truyền đến, một đạo nhân ảnh bị hung hăng đánh bay vào nham bích rơi xuống đất. Người này ngẩng đầu nhìn người đả kích
mình, mặc dù khóe miệng hắn đang chảy máu, toàn thân đau nhức, thế nhưng trong mắt hắn vẫn bừng cháy lửa giận.
Lăng Túc nhìn đại sư huynh của mình ở Loan Quỳnh Phong mở miệng nói:
- Đa tạ sư huynh chỉđiểm, sư đệ ghi nhớ trong lòng.
- Hừ, ngươi thực sự cho rằng từ tiểu thế giới đến đây chính là nhân vật
thiên tài sao? Ta nói cho ngươi biết, ba trăm năm qua ta đã gặp hết
những gia hỏa đến từ tiểu thế giới các ngươi, câu nói trong miệng ngươi
không biết có bao nhiêu người từng nói với ta rồi, nhưng bọn họ hiện tại vẫn đang khổ sở giãy dụa trong cửu giai hoặc là đã chết ở nơi chôn
xương.
Vân Phi nhìn Lăng Túc, không thể không nói tư chất của
Lăng Túc xác thực rất tốt, thế nhưng tiểu tử này quá kiêu ngạo, mình đã
nhiều lần biểu thị với hắn, kêu hắn hiếu kính đan dược một chút, thế
nhưng hắn vẫn làm bộ không hiểu.
- Đa tạ sư huynh giáo huấn.
Lăng Túc nhìn Vân Phi, hắn biết, mình đã không còn là công tử Lăng gia ở tiểu thế giới, ở đây hắn chỉ có thể nhẫn nhịn.
- Phế vật.
Vân Phi đi đến trước người Lăng Túc, dẫm lên đầu hắn, sau đó khom lưng móc
từ trong vòng tay của Lăng Túc ra hai bình đan dược, thoả mãn xoay người rời đi...
Lăng Túc quỳ rạp trên mặt đất, nhìn sư huynh đệ người
đến người đi, ngoại trừ trường hợp cá biệt ném tới ánh mắt đồng tình và
thương hại, những người khác trên cơ bản đều là biểu tình chết lặng.
Lăng Túc mỉm cười đứng dậy, hắn biết Chân Linh Giới hiểm ác đáng sợ hơn tiểu thế giới, ở chỗ này khôn sống mống chết mới là chân lý, nếu muốn tiếp
tục sinh tồn ở đây chỉ có thể không ngừng lớn mạnh.
Thời gian đến đây đã hơn một năm, Lăng Túc giống như ngồi trên xe lửa trùng kích cửu
giai đỉnh phong, thế nhưng hắn lại dừng chân ở cửu giai đỉnh phong một
thời gian rất dài, bởi vì từ cửu giai đỉnh phong đạt đến Thánh Thể là hố sâu lớn nhất, nếu như vượt qua, thọ nguyên nghìn năm dễ như trở bàn
tay, nếu như thất bại, thì trăm năm thọ chung.
Lăng Túc nắm tay nhẹ giọng nói:
- Ở tiểu thế giới là vương, ở Chân Linh Giới ta cũng có thể xưng vương..
Lăng Túc bước về căn phòng luyện công của mình, hắn chợt nghe thấy lời nghị luận của mấy tên đệ tử:
- Tu Phục Tông Sư đó còn đang nơi chôn xương sao?
- Tên gia hoảđó quả thật quá biến thái, một Yêu Cung Thủ công kích từ xa
lại có thể lao ra khỏi huyễn trận độc đấu với phệ hồn, quả thật là không thể tưởng tượng.
Một tên khác trả lời.
Lăng Túc nghe thấy tin tức của Tu Phục Tông Sư, hắn thoáng mỉm cười, tin tức này hắn đã
sớm nghe nói, hơn nữa hắn cũng biết chuyện này là ai làm.
Âu Dương, chỉ có Âu Dương mới dám cuồng vọng như vậy, chỉ có Âu Dương mới luôn làm ra chuyện khiến người khác không dám tin.
Từ trung đội thứ bảy quét ngang thiên quân đến Âu Dương dương danh đô
thành, lại đến tứ quốc hội võ, Âu Dương thất bại tiến vào Sinh Tử Cảnh . Khi mọi người đều cho rằng Âu Dương nhất định sẽ chết thì hắn lại bước
ra khỏi Sinh Tử Cảnh, cái tên Tu Phục Tông Sư lan truyền khắp tiểu thế
giới. Sau khi trảm linh sử diệt Trịnh gia, không ai có thể ngăn cản. Âu
Dương giống như tiên linh đột nhiên giáng xuống thế giới này, mỗi bước
đi của hắn đều vô cùng mạo hiểm, thế nhưng lần nào hắn cũng có thể sáng
tạo ra kỳ tích phá vỡ quy tắc.
- Âu Dương, rời khỏi nơi chôn
xương ngươi có thể tấn chức Thánh Thể hay không? Hay là ngươi lại một
lần nữa phá vỡ quy tắc nghìn vạn năm qua của nơi chôn xương, trở thành
người đầu tiên đạt được Thánh Thể trong nơi chôn xương?
Phía
trước Thánh Thú Cốc, vô số người nhìn sương mù dày đặc trong cốc, nghe
trong cốc không ngừng truyền đến tiếng gầm gừ và tiếng rống giận.
- Ầm...
Một tiếng nổ lớn chấn động màng nhĩ vang lên, mọi người đưa mắt nhìn vào
bên trong, chỉ thấy một thân ảnh khổng lồ chậm rãi phá tan sương mù dày
đặc thăng nhập lên cao, cái đuôi của nó không ngừng càn quét dưới đất,
còn một thân ảnh quay cuồng trên dưới, lúc ẩn lúc hiện trong sương mù
dày đặc.
- Biến thái, trong sương mù dày đặc lại có thể né tránh cái đuôi của phệ hồn...
Nhìn cảnh tượng trong cốc, mọi người đều phải cảm thán sự biến thái của Âu Dương.
Phảng phất như đáp lại bọn họ, Âu Dương đứng dưới mặt đất, dựa vào Bạo Liệt
Tiễn đẩy thân hình của mình về phía sau trăm mét, sau đó quang tiễn liên tiếp chớp động bắn ra.
Đây là một loại phương thức xạ kích cấp
tốc Âu Dương mới nắm giữđược gần đây, lực phòng ngự lân phiến của phệ
hồn rất mạnh, hắn muốn dùng một hai mũi tên bắn thủng lân phiến là nằm
mơ, trừ phi là mười mũi tên liên tục bắn trúng một vị trí, hắn mới có
thểđả thương được phệ hồn, nhiều lần trọng kích chính là phương thức phá vỡ lân phiến mà Âu Dương mới nghĩ ra.
Hơn mười đạo quang tiễn từ trên Thứ Kiêu Cung liên kết thành một trường tuyến huyết sắc, bay thẳng về phía bụng phệ hồn đang bay lượn trên không trung.
- Ngao...
Một tiếng hét thảm chấn động thiên địa, khiến đám người ở bên ngoài Thánh
Thú Cốc đang cố gắng nhìn xuyên qua sương mù dày đặc cũng cảm thấy khẩn
trương.
- Đại gia hỏa ngươi sắp chết rồi.
Âu Dương điên
cuồng kêu lên, hôm nay, hắn rốt cuộc cũng đả thương được đại gia hỏa
này. Mấy ngày qua hắn đã hao hết tâm tư mới có thể bắn thương gia hỏa
này, cho dù là bản thân Âu Dương cũng kích động không thôi.
- Ầm..
Lại một tiếng nổ nữa vang lên, tiếp theo Âu Dương giống như một quả bóng
hung hăng bịđánh bay, đập vào vách núi, sau đó trốn vào trong huyễn
trận.
Phệ hồn trên không trung điên cuồng rít gào, cái đuôi của
nó giống như phát cuồng càn quét xung quanh, nó vô cùng tức giận. Những
ngày qua, ngày nào nó cũng phải đối kháng với tiểu côn trùng này, nó chỉ muốn dùng một cái tát đập chết tiểu côn trùng này, nhưng tiểu côn trủng rất kiên quyết. Hôm nay quang tiễn mà tiểu côn trùng bắn ra đã phá vỡ
lân phiến của nó, đả thương thân thể của nó.
Phệ hồn chưa bao giờ phẫn nộ như vậy, nó phẫn nộ đến mức hầu như muốn bạo tạc. Nó nhìn đám
người quan chiến bên ngoài Thánh Thú Cốc, lửa giận cuối cùng bạo phát.
- Ngao...
Một tiếng la hét chấn động thiên địa, một màn thần kỳ nhất thời xuất hiện trước mặt Âu Dương.
Âu Dương tiến vào trong huyễn trận nhìn thấy huyễn trận giống như một
truyền tống trận, hắc quang không ngừng chớp động, từng con yêu thú bỗng nhiên xuất hiện trong huyễn trận, nói chính xác là những yêu thú này
xuất hiện ở ngoài cùng của huyễn trận, cũng chính là vị trí gần cửa
Thánh Thú Cốc nhất.
Yêu thú bỗng nhiên xuất hiện giống như nghe
theo mệnh lệnh của phệ hồn, bọn chúng rít gào lao ra khỏi huyễn trận,
chen chúc về phía cửa Thánh Thú Cốc.
- Thú triều, đây chính là nguồn gốc của thú triều?
Âu Dương không dám tin, nhìn thú triều bỗng nhiên xuất hiện, ánh mắt hắn
lại một lần nữa nhìn về phía phệ hồn, thế nhưng vừa nhìn hắn thiếu chút
nữa không kêu lên được.
Chỉ thấy trước người phệ hồn có một chiến kỳ một mặt lúc ẩn lúc hiện đón gió tung bay, chiến kỳ không ngừng huy
vũ, mỗi lần huy vũ đều có thể hô hoán ra rất nhiều yêu thú từ trong
huyễn trận hiện lên.