Âu Dương chăm chú nhìn huyễn trận, hắn có thể xác định, huyễn trận này
tuyệt đối không phải là truyền tống trận gì đó, tuyệt đối không phải là
thông đạo nối liền thế giới, nhưng tại sao những yêu thú này lại xuất
hiện ở đây?
Trên chiến kỳ tràn ngập sát ý, mặc dù khoảng cách
giữa chiến kỳ và Âu Dương rất xa, nhưng Âu Dương vẫn cảm giác được rõ
ràng sát ý ngút trời của chiến kỳ.
Chân thực chi nhãn của Âu
Dương không ngừng khám phá bản nguyên của chiến kỳ, thế nhưng hắn thất
bại, chiến kỳ phảng phất như hư vô mờ ảo, căn bản không thể khám phá bản chất của nó.
- Đây rốt cuộc là bảo vật gì?
Âu Dương nhìn
chiến kỳ đã bắt đầu chậm rãi biến mất, trong lòng hắn tràn ngập hiếu kỳ, thế nhưng hắn biết muốn có được chiến kỳ này, phương pháp duy nhất
chính là đánh ngã phệ hồn, chỉ có đẩy ngã phệ hồn mới có cơ hội cầm được chiến kỳ kia trong tay.
Âu Dương thật sự có khát vọng với bảo
vật, đặc biệt là chiến kỳ cổ quái này, hắn cảm thấy chiến kỳ có thể
khiến chân thực chi nhãn của mình không cách nào nhìn thấu, tuyệt đối có lực lượng không thể tưởng tượng, nếu có thể có được nó, nhất định sẽ có bang trợ cực lớn đối với mình.
- Phệ hồn kêu đi, vừa lúc ngươi triệu hoán thú triều còn có thể bổ sung cho gia gia một chút lực lượng.
Mặc dù Âu Dương vừa bị quét trúng, có chút thương tích trên người, thế
nhưng với thủ đoạn hiện tại của hắn muốn tập kích ngươi và yêu thú vẫn
dư sức. Một tay Âu Dương nắm chặt Thứ Kiêu Cung, toàn thân thừa dịp
sương mù dày đặc cùng với hỗn loạn do thú triều tạo thành trốn xuống đất đi về phía bên ngoài Thánh Thú Cốc...
Thú triều đột nhiên bạo
phát khiến tất cả mọi người điên cuồng, không ai ngờ lúc này phệ hồn lại triệu hồi ra nhiều yêu thú như vậy lao ra khỏi Thánh Thú Cốc, cho nên
trong nháy mắt bên ngoài Thánh Thú Cốc trở nên vô cùng hỗn loạn.
Vô số yêu thú chen chúc mà ra, Âu Dương vẫn duy trì một cự ly an toàn với
thú triều, hắn vừa chui xuống đất vừa không ngừng tìm kiếm mục tiêu của
mình.
Không hề nghi ngờ, nếu như mình xuất thủ khẳng định sẽ lấy
mạng Huyễn Thuật Sư, dù sao Huyễn Thuật Sư đối với hắn mà nói cũng là
loại quả hồng dễ nắn nhất.
- Bảo hộ sư huynh...
Một tiếng
hô hoán khiến Âu Dương quay đầu nhìn về phương hướng phát ra tiếng kêu,
vừa nhìn trên mặt Âu Dương đã lộ ra nụ cười ác độc.
Không phải
oan gia không tụ đầu, lúc này lại có thể gặp được người của Thái Nhất
Tông, hiện giờ ba bốn mươi người của Thái Nhất Tông đang bao quanh một
người trẻ tuổi trong trận, rất hiển nhiên thân phận của người này rất
không bình thường.
Đây chính là Trịnh Khang, sau khi rời đi lại
chạy tới làm thuyết khách, mục đích ban đầu Trịnh Khang tiến vào nơi
chôn xương chính là thu thập đủ yêu thú chi linh để Trịnh Phong giúp
mình vượt qua đạo khảm thứ nhất. Người khác dùng yêu thú chi linh rất
hạn chế, nhưng Trịnh Khang tu luyện Cửu Chuyển Huyền Quyết lại khác. Cửu Chuyển Huyền Quyết, cảđời tổng cộng có chín đạo khảm, vượt qua một lần
chính là nhảy vọt về chất, lúc này Trịnh Khang là cửu giai đỉnh phong đã vượt qua hai đạo khảm, nếu có thể vượt qua cái thứ ba, như vậy hắn có
thểđột nhiên tăng mạnh, một đường trùng kích đến Thánh Thể cửu giai,
nghênh tiếp đạo khảm tiếp theo.
Âu Dương nhìn Trịnh Khang vừa
chạy trốn vừa không ngừng quan sát phía sau, hắn suy nghĩ nếu như mình
tấn công Trịnh Khang từ xa thì tỷ lệ thành công sẽ thế nào.
- Nếu sử dụng Linh Hồn Tiễn có thể có hiệu quả.
Âu Dương biết, mặc dù mũi tên của mình rất mạnh, đa trọng tiễn thậm chí có thể phá vỡ lân phiến của phệ hồn, thế nhưng muốn trong một chiêu giết
chết một Yêu Chiến Sĩ ở trạng thái cửu giai hoàn mỹ thì vẫn còn thiếu
một chút.
Mũi tên của mình có thể khiến hắn bị thương rất nặng,
thế nhưng muốn trực tiếp đánh chết cần phải lần thứ hai xuất thủ, thế
nhưng nhìn tình huống bên đó, Âu Dương không cho rằng mình có cơ hội
xuất thủ lần thứ hai.
Từ dưới đất chui ra, Âu Dương lựa chọn trốn sau một khối cự thạch, Thứ Kiêu Cung trong tay hắn huyết diễm đốt cháy, lúc này Âu Dương đã chuẩn bị giết chết Trịnh Khang.
Cừu hận với
Thái Nhất Tông đã kết hạ, mặc dù người của Thái Nhất Tông luôn mồm kêu
bỏ qua thù hận gì đó, thế nhưng Âu Dương căn bản không nghĩ như vậy.
Cá lớn nuốt cá bé, bọn họ nhìn thấy thân phận Tu Phục Tông Sư của mình mới làm như vậy, bằng không bọn họ có thể như vậy không? Nếu không phải vì
thân phận Tu Phục Tông Sư, có lẽ người của Thái Nhất Tông sớm đã giết
chết mình.
Âu Dương cũng không quan tâm người được gọi là sư
huynh này là ai. Dù sao đụng phải mình chỉ có thể nói hắn không may. Âu
Dương chậm rãi kéo động dây cung, huyết diễm trên người lại bắt đầu đốt
cháy, cùng với ngón tay Âu Dương dần dần kéo dây cung, hai con Huyết Sắc Kiêu trên Thứ Kiêu Cung lần thứ hai sống lại.
Bọn chúng mở miệng phát ra một tiếng kêu chói tai. Đây là thanh âm của tử vong, mỗi lần
Linh Hồn Tiễn xuất hiện luôn luôn có cường giả ngã xuống, lần này Âu
Dương quyết định, nếu đã chơi nhất định phải chơi lớn một chút.
Thú triều đột nhiên xuất kích, loại cơ hội này trăm năm sợ rằng khó có thể
gặp được một lần, nếu như không lưu lại một ký ức tươi đẹp cho Thái Nhất Tông, làm sao xứng đáng với Linh Hồn Tiễn của mình.
- Cúc cu...
Tiếng chim cú vang lên, nhưng lúc này không có ai chú ý đến tiếng chim này
nữa, chú ý của bọn họ đều đặt vào thú triều đang điên cuồng đuổi theo
phía sau.
Quay đầu lại nhìn phía sau, không ngừng có người chạy
chậm bị thú triều thôn phệ, nhìn cảnh tượng trước mặt mà tê dại, lúc này không ai dám quay đầu lại đối kháng với thú triều, việc bọn họ có thể
làm là không ngừng bỏ chạy khắp nơi để né tránh làn sóng thú triều hung
hãn nhất.
- Cúc cu...
Tiếng chim lại vang lên, Huyết Sắc
Kiêu đã dần bắt đầu thành hình, Âu Dương nhìn thú triều càng ngày càng
gần, kỳ thực trong lòng hắn khẩn trương hơn ai hết, nếu như không thể
phát động phi kiêu trước khi thú triều kéo đến, như vậy hắn chỉ có thể
từ bỏ giữa đường, chui xuống dưới đất.
- Phía trước có người.
Trịnh Khang phản ứng cực nhanh, khi tiếng chim thứ hai truyền ra, hắn đã phát hiện có chỗ không thích hợp, chỉ thấy Trịnh Khang bỗng nhiên từ trong
đoàn người một mình chui xuống đại địa.
- Quá giảo hoạt...
Âu Dương nhìn thấy Trịnh Khang đột nhiên bỏ chạy, hắn có chút không biết
nói gì, phải biết rằng dưới mặt đất xung quanh Thánh Thú Cốc đã sớm được người ta bố trí vô số huyễn trận, người này thà rằng nhảy vào trong
huyễn trận liều mạng, chứ không bỏ chạy trong vòng bảo hộ.
- Không giết được chính chủ, vậy giết những người khác.
Lúc này huyết kiêu đã thành hình, hắn đã không kịp thay đổi, chỉ có thể bất đắc dĩ buông lỏng dây cung trong tay mình, trong nháy mắt mười hai con
Huyết Sắc Kiêu bỗng nhiên hóa thành cự kiêu huyết diễm trực tiếp xông
thẳng vào trận địa của Thái Nhất Tông.
- Nếu như lão tử có thể
bước vào Đại Đế, Thứ Kiêu Cung một lần phát động vạn kiêu bay ra, bẻ
thành bạt trại chắc chắn không có vấn đề.
Nhìn mười hai con Huyết Sắc Kiêu bay ra, Âu Dương thầm cảm thán, chỉ là Đại Đếđối với hắn còn
quá xa xôi, hắn chỉ có thể bảo lưu một phần cảm giác mong đợi cho mình.