Âu Dương ở bên cạnh nói:
- Thật không hề có một chút phong độ thân sĩ nào...
Giờ phút này, trong lòng cô y tá khẳng định cũng nghĩ như vậy. Người này
thật sự không có phong độ thân sĩ. Tuy nhiên cô y tá nhỏ không có khả
năng há miệng nói ra câu này. Dù sao lúc này nàng đã bị Thiên Vương nắm
lấy. Trong thiên hạ này người đã bị Thiên Vương nắm lấy còn có thể chạy
trốn chỉ sợ thật sự không có. Cho dù là Âu Dương cũng không làm được.
Cho dù là chí cao vô thượng như Âu Dương, một khi lại gần bị Thiên Vương
bắt được, trong nháy mắt có thể là cục diện thân thể bị xé thành mảnh
nhỏ. Dĩ nhiên, Âu Dương so với người bình thường vẫn tốt hơn một chút.
Cho dù bị xé thành từng mảnh Âu Dương cũng có thể biểu diễn tại chỗ cho
ngươi xem cái gì gọi là nhanh chóng sống lại.
- Màu xám! Vì sao lại như vậy?
Đây là lần đầu tiên Thiên Vương quan sát mắt của một hài tử trong khoảng
cách gần như vậy. Nếu như không phải xác định hai người kia tuyệt đối
không phải là người bình thường, thậm chí cô y tá sẽ nghi ngờ đây là một cách tán gái hoàn toàn mới.
- Không sai chính là màu xám. Màu
xám mới màu sắc chủ yếu của tất cả thiên địa này. Ngươi xem một chút đi, không chỉ nàng, bất luận là một hài tử trưởng thành nào, bất luận là
hài tử có tư duy của riêng mình, trong mắt tất cả bọn họ là màu xám.
Âu Dương ha ha cười nói:
- Thật ra bất luận là ở thế giới, màu xám đều là màu sắc chủ yếu. Ngày
người này sinh ra, nàng cũng giống như hài tử này, nắm giữ hai màu đen
trắng của thế giới này. Nhưng tại sao sau khi đến thế giới này, hai màu
đen và màu trắng trước kia đều biến thành màu xám? Điều này căn bản
không thể trách bọn họ được. Chỉ có thể trách thế giới này ô nhiễm người mà không phải con người ô nhiễm thế giới.
Âu Dương nói xong ngón tay lại chỉ vào hài tử mới sinh kia. Vào lúc này con mắt của hài tử
thật ra vẫn chưa hoàn toàn biến hóa, nhưng đã có một vài chuyển biến.
- Được rồi. Thiên Vương, ta cho ngươi xem những thứ này chỉ muốn nói cho
ngươi biết, không phải bản thân con người là sai. Mà con người sống
trong cái thế giới này điều có thể làm cũng chỉ là như vậy. Cho dù dù
ngươi hủy diệt thế giới này một trăm lần một ngàn lần một vạn lần ngươi
cũng chỉ có thể tiếc nuối phát hiện, bất luận ngươi sáng tạo ra con
người thuần khiết tới mức nào, cuối cùng vẫn sẽ bị thiên địa này ô
nhiễm.
Âu Dương chỉ tay vào cô y ta trong tay Thiên Vương. Cô y tá nhỏ đã bay tới bên cạnh Âu Dương.
- Xóa vĩnh viễn xóa trí nhớ của ngươi, hay cất giấu vĩnh viễn ở trong lòng ngươi những gì ngươi đã nhìn thấy hôm nay đây?
Trên mặt Âu Dương lộ ra một nụ cười mỉm. Thật ra ngày hôm nay cô y tá này
thật sự nhận được không ít lợi ích. Cô y tá này đã tiếp cận chí cao vô
thượng trong khoảng cách gần như vậy. Đối với bản thân nàng chính là một cách để gột rửa tâm hồn. Không nghi ngờ chút nào, mặc dù lúc trước cô
nương này là kiểu tàn phế thế nào đi nữa, nếu như hiện tại cho nàng đi
tu luyện, nàng tuyệt đối sẽ biến thành một thiên tài xuất sắc siêu cấp.
- Xem ra trong lòng ngươi đã có đáp án. Đi thôi...
Tay Âu Dương đa ra bên ngoài. Thân thể của cô y tá nhỏ không ngờ tự nhiên xuyên qua vách tường xuất hiện ở bên ngoài.
Khi cô ý tá nhỏ lại đứng trên mặt đất, nếu như không phải trên cổ còn có
một chút cảm giác tê dại, có lẽ nàng sẽ nghi ngờ một khắc trước mình đã
nằm mơ.
- LyLy... nghĩ gì mà ngẩn người ra vậy? Đi mau...
Một giọng nói từ phía trước vang lên. Cô y tá nhỏ ngẩng đầu lên về phía
trước nhìn tới. Hóa ra vừa nãy nàng đi qua bên kia. Bên đó xảy ra nhiều
chuyện như vậy, nhưng thời gian dường như dừng lại. Đồng nghiệp của nàng thậm chí không biết nàng đã từng biến mất quá.
- A... A... Tới đây...
LyLy thoáng nhìn về phía cửa phòng dành cho trẻ sơ sinh kia. Nàng không biết lúc này bên trong có phải thật sự tồn tại hai người kia không rõ là
thần linh hay quỷ hay không. Nhưng nàng tuyệt đối không có lá gan lại
đẩy cánh cửa lớn này ra. Bởi vì nàng hiểu rõ, nếu như hai người kia thật sự tồn tại, mình đẩy cửa ra chỉ sợ sẽ phải gặp cảnh còn kinh khủng hơn
là gặp quỷ sống...
Trên thực tế lần này nàng thật sự đã sai. Nếu
như nàng đẩy cửa ra cũng tuyệt đối không thể nào thấy được Âu Dương và
Thiên Vương nữa. Trừ phi nàng có thể có được con mắt với hai màu đen
trắng của trẻ con, bằng không tuyệt đối không thể nào thấy được sự hiện
hữu của bọn họ.
Điều này giống như là một đoạn nhạc đệm. Trong
chớp mắt thời gian một tháng đã trôi qua. Thời gian một tháng đối với
Thiên Vương và Âu Dương thật sự rất ngắn ngủi, chỉ giống như một người
bình thường chớp chớp mắt một cái, gần như đã có thể bỏ qua.
Sau
một tháng, đôi vợ chồng kia nhận hài tử của bọn họ từ phòng sơ sinh ra
ngoài. Bọn họ không phải là người cói tiền có của. Bọn họ không thể nào
giống như những người có tiền để con mình sống trong đó nửa năm. Cho nên bọn họ vẫn phải ôm con trở về tự mình chậm rãi nuôi nấng.
- Đây
chính là sự không công bằng. Tại sao con của người có tiền ngay từ thời
khắc sinh ra đã có thể hưởng thụ tất cả những điều này. Còn hài tử này
lại chỉ có thể về nhà chứ?
Thiên Vương muốn dùng những lời này để phá vỡ lý luận thiên địa công bình của Âu Dương. Nhưng Âu Dương lại lắc đầu nói:
- Thiên Vương ngươi cảm thấy cả đời ngươi là hưởng thụ hay là chịu tội?
- Ta...
Thiên Vương suy nghĩ một chút vẫn không nói rõ được. Dù sao đi nữa nói một
cách chuẩn xác, hắn sinh ra cũng không tính là được hưởng thụ. Tuy nhiên giờ này ngày này Thiên Vương có thành tựu như thế, ai dám nói thiên địa này không công bằng đối với Thiên Vương?
- Những thứ này nhất thời sao có thể chứng minh được tất cả?
Trong khi Âu Dương với Thiên Vương đứng về chuyện này, hai vợ chồng kia đang ở trong nhà bắt đầu nuôi nấng hài tử này.
Một năm. . . Hai năm. . . Năm năm... ... Mười năm. . .
Trong nháy mắt thời gian vội vã trôi qua. Trong thời gian này, hai vợ chồng
bọn họ đã cãi nhau vô số lần. Thời điểm bọn họ cãi vã kịch liệt nhất,
thậm chí còn kêu muốn đi ly hôn. Trong thời gian mười năm này hài tử kia có gào khóc cũng có nghịch ngợm cũng có vui vẻ, nhưng lại không hề có
bất kỳ ưu thế nào!
Thật ra từ giây phút lựa chọn hài tử này, Âu
Dương đã biết rõ về vận mệnh của hài tử này. Đây không phải là một hài
tửa cấp nhân vật nghịch thiên. Đây là một hài tử chỉ có thể sống một
cuộc đời với vận mệnh đi theo quỹ tích tuần hoàn. Nếu như Thiên Vương
muốn biết, có lẽ trong nháy mắt đã có thể hiểu rõ tất cả những điều này. Nhưng hắn không làm. Hắn muốn xem thử rốt cuộc Âu Dương muốn nói điều
gì.
- Trường học cấp thấp nhất. Thành tích cũng kém nhất trong
trường học. Hơn nữa hài tử này còn không có thiên phú gì. Thân thể cũng
không cường tráng. Trong trường học thường xuyên bị những hài tử khác
bắt nạt. Xem tới đây, hắn chính là một tiêu chuẩn bị khổ cực áp bức!
Thiên Vương không biết phải nói gì. Âu Dương tùy tiện chọn một người cũng chọn quá mức cực phẩm đi.
- Đúng...