- Được! Được! Được!
Diệp Quân sờ vết thương trên mặt mình. Đối
với hắn mà nói, loại vết thương nhỏ này không đáng là gì. Chỉ cần sau
khi đi ra ngoài, cánh tay cụt của hắn cũng sẽ nhanh chóng mọc ra.
- Ta khuyên ngươi không nên nói những lời uy hiếp gì đó với ta. Ta là một kẻ chán ghét phiền phức. Nếu như ta nghe thấy lời uy hiếp, ta không dám bảo đảm ta sợ sệt liền lập tức giết chết ngươi hay không!
Âu Dương nói hết sức tà ác. Nhưng lúc này Âu Dương quá mức cường thế, không ai nghi ngờ lời Âu Dương nói.
- Vừa nãy bên trong thế nào?
Âu Dương nhìn Mạnh Cường đang đứng bên cạnh hỏi. Vừa nãy Mạnh Cường tức
giận như vậy, có thể tưởng tượng được Đại Trí Điện kia nhất định không
dễ dàng đi qua giống như hai đại điện phía trước.
- Không ngờ hai tên rác rưởi này muốn hại chết ta!
Mạnh Cường chỉ vào Mê Đồ Hòa Thượng cùng Diệp Quân phía trước mặt. Tuy rằng
hiện tại hai người này đang rất phẫn nộ, nhưng khiếp sợ trước sự uy
nghiêm của Âu Dương, bọn họ chỉ có thể nén giận.
- Tình huống bên trong thế nào?
Âu Dương nhìn Mạnh Cường hỏi lại. Trong Đại Trí Điện này nhất định có thứ
gì hại người. Ba người này vốn không phải cùng một đội ngũ. Mà bây giờ
không ngờ ba người đều tới cùng một chỗ. Thêm cả Bạch Tinh vào là tổng
cộng bốn người. Nói cách khác đội ngũ gồm mười lăm người, bây giờ đã
chết sáu người, chỉ còn lại có chín người.
- Bên trong là một bàn cờ. Đi nhầm một bước sẽ dẫn động các cơ quan. Nói cách khác chúng ta
muốn bước qua Đại Trí Điện nhất định phải thắng! Nhưng vừa nãy rõ ràng
chúng ta đã sắp thắng, nhưng đột nhiên lại dẫn động cơ quan. Điều này
thực sự khiến người ta có chút khó hiểu!
Mạnh Cường có chút không rõ. Vừa nãy rõ ràng mình đã sắp thắng được bàn cờ đó, tại sao lại có thể dẫn động cơ quan?
- Bàn cờ?
Trên mặt Âu Dương hiện ra một nụ cười lạnh lùng. Đây mới vừa bắt đầu xâm
nhập vào mộ của Yêu tổ, mười lăm người đã chết sáu người. Nếu như tiếp
tục mình có thể sống hay không ai có thể biết được? Âu Dương vốn cảm
thấy tự tin, hiện tại đã có chút dao động. Lúc này mới đi được bao xa?
Còn muốn tiếp tục xâm nhập sâu vào nữa sao?
Âu Dương im lặng
không lên tiếng thoáng nhìn về phía mọi người. Hắn biết rõ tuy nguy hiểm như vậy, nhưng những người này lại vẫn muốn xông vào. Rõ ràng bọn họ
đều phát điên vì truyền thừa của Yêu tổ. Vào lúc này bọn họ có thể liều
lĩnh như vậy chỉ vì cái gọi là truyền thừa kia.
- Truyền thừa truyền thừa! Truyền thừa đáng chết. Có thể tất cả căn bản chỉ là một sự quảng cáo!
Trong lòng Âu Dương nghĩ như vậy, nhưng hắn vẫn đi theo mọi người cùng tiến vào trong Đại Trí Điện.
- Nơi này mỗi lần chỉ có thể đi một người. Nếu như người kia thất bại, sẽ bị cơ quan bên trong giết chết. Vừa nãy ta đi trước. Nhưng khi ta sắp
thắng lại dẫn động cơ quan còn lớn hơn. Cho nên ta không biết rốt cuộc
làm sao mới qua được chỗ này!
Mạnh Cường đứng ở trước cửa chỉ vào bàn cờ giống như thiên địa phía trước nói.
- Ngươi! Đi thử xem!
Âu Dương chỉ tay về phía Diệp Quân. Vừa nãy Âu Dương không giết Diệp Quân
và Mê Đồ Hòa Thượng chính vì mục đích này. Bằng không với thủ đoạn của
Âu Dương, có quỷ mới tin hai người này còn có thể sống sót!
Âu Dương muốn để hai người kia làm tiên phong dò đường.
- Ngươi làm vậy là muốn hại chết ta!
Diệp Quân trừng mắt với Âu Dương. Lúc trước đã chết sáu người. Lúc này thi
thể của sáu người kia còn nát vụn từng mảnh trong bàn cờ. Nếu để cho hắn đi vào gần như là thập tử vô sinh!
- Ngươi có thể lựa chọn không đi. Tuy nhiên nếu vậy hiện tại ngươi sẽ chết. Cho nên có nguyện ý hay
không hoàn toàn dựa vào lựa chọn của một mình ngươi. Nói không chừng
đánh cược một lần còn có đường sống!
Trên mặt Âu Dương hiện lên một nụ cười giống như ác ma. Đây mới thực sự là Âu Dương.
Yên Hồng ở bên cạnh nhìn Âu Dương này. Vẻ ôn tồn lễ độ của Âu Dương lúc
trước đã hoàn toàn biến mất. Bây giờ Âu Dương chính là sát thần trong
tuyết vực kia, là sát thần đã không ngừng tiêu diệt những người đi cùng
nàng.
Nhưng chỉ có điều một sát thần như vậy lại vĩnh viễn lưu
lại trong lòng của nàng. Dù thế nào, nàng cũng không thể tiêu diệt được
cái bóng dáng kia. Chính vì vậy, Yên Hồng đã dấu một mũi tên huyết sắc
do Âu Dương bắn hỏng. Nhờ đó sau này mới có Tu La Tiễn.
- Chết thì chết. Ta không thể nào làm người chết thế cho ngươi!
Vào lúc này Diệp Quân cũng trở nên lưu manh. Hắn đứng ở đó trừng mắt với Âu Dương chết sống không chịu tiến lên.
Phụt...
Một đạo huyết quang chợt hiện lên. Một cái đầu người lăn xuống đất. Cái đầu kia chính là đầu của Diệp Quân. Mãi đến một giây trước lúc đầu bị chém
xuống, Diệp Quân vẫn không tin Âu Dương sẽ ra tay độc ác như vậy.
- A...
Yên Hồng nhìn thấy Âu Dương đột nhiên ra tay giết chết Diệp Quân, nhìn thân thể mất đầu phun trào máu tươi, Yên Hồng không nhịn được kêu lên. Mê Đồ Hòa Thượng đang đứng bên cạnh Diệp Quân lập tức bị máu trên người Diệp
Quân phun ra, toàn thân trở thành một người máu.
Cảm nhận máu
tươi bắn lên người, Mê Đồ Hòa Thượng có chút không dám tin tưởng! Đó là
một tiên tôn. Hắn nói giết thì giết? Tên Âu Dương này quả nhiên chính là sát thần trong truyền thuyết, một sát thần giết người không cần bất kỳ
lý do gì.
- Ngươi! Có đi hay không?
Âu Dương khẽ vỗ về Thứ Kiêu Cung đang chuyển động bên cạnh người, một ngón tay chỉ vào Mê Đồ
Hòa Thượng hỏi. Vấn đề này hỏi cũng quá nghệ thuật. Thế này gọi là hỏi
sao? Căn bản chính là mệnh lệnh!
- Đi... Đi... Đi...
Mê Đồ Hòa Thượng đúng là không dám có chút tức giận. Vào lúc này nếu như hắn
nói không đi, chỉ sợ kết cục sẽ giống như Diệp Quân, bỏ đầu lại chỗ này. Rời đi nói không chừng mình còn có một đường sống. Mê Đồ Hòa Thượng
không phải kẻ ngốc. Hắn phải nắm lấy đường sống trong tay mình.
- Cố mà thua đi!
Âu Dương nhìn ván cờ kia, có lẽ một đứa trẻ cũng có thể thắng được. Với
ván cờ như vậy còn muốn nhốt người lại đây sao? Đây căn bản lại không
thể! Nếu nơi này gọi là Đại Trí Điện, Âu Dương lý giải trí tuệ này có
hai loại. Một loại là trí tuệ mọi người thường nói tới. Một loại khác đó là đại trí giả ngu. Nơi này nên dùng đại trí giả ngu.
Một khi
Yêu tổ này hung bạo như vậy, cho dù hắn chết, tất nhiên cũng không muốn
để người ta có thể thắng hắn. Chỉ cần có người thắng hắn vậy người đó
phải chết. Cho nên cứ thua mà chơi. Một mặt có thể chứng minh trí tuệ
của người tới đây, có thể nghĩ tới một điểm này. Điểm thứ hai cũng vừa
vặn là đại trí giả ngu!
- Thua?
Mê Đồ Hòa Thượng nghe thấy Âu Dương nói vậy, đầu tiên hắn cực kỳ sự phẫn nộ. Dù sao theo một người bình thường mà xứt, thắng còn phải chết, thua không phải là trực tiếp
chịu chết sao? Nhưng Mê Đồ Hòa Thượng không phải là người bình thường.
Đầu hắn cũng không ngu ngốc như Diệp Quân.Trong nháy mắt dường như hắn
đã hiểu rõ điều gì. Không ngờ hắn gật đầu bước chân vào trong ván cờ.
Sau khi Mê Đồ Hòa Thượng tiến vào ván cờ, ván cờ thiên địa bắt đầu cuồn cuộn. Vô số quân cờ bắt đầu đi lại trên bàn cờ