Sau khi Âu Dương cứu hai người ra, hắn huy động Thứ Kiêu Cung trong tay
chém rụng một đám trường mâu bay tới, sau đó lùi ra khỏi phạm vi của
trường mâu trận. Sau khi hắn đi ra ngoài, trường mâu trận cũng thuận
theo đó mà dừng lại...
- Mẹ kiếp! Diệp Quân, ngươi cũng xứng làm tiên tôn sao? Lão tử thấy ngươi chỉ là một con rùa!
Sau khi ra khỏi trường mâu trận, Mạnh Cường liền rút Kỳ Lân Nha xông về phía Diệp Quân!
- Mạnh Cường, ngươi bình tĩnh một chút!
Mê Đồ Hòa Thượng vung tay lên, một thiền trượng bằng vàng ròng đã xuất
hiện trong tay hắn. Hắn cầm thiền trượng nằm ngang đứng chắn trước mặt
Diệp Quân. Bộ dáng kia rất rõ ràng, chúng ta đi chung, ngươi muốn một
mình đấu với hai chúng ta sao?
- Thế nào? Nhiều người bắt nạt ít người sao? Xem ra hôm nay phải luyện tập một chút!
Âu Dương đi tới phía sau Mạnh Cường, hợp thành phương trận với Mạnh Cường. Lúc này từ một đấu với hai biến thành hai đấu với hai.
Mặt Mê Đồ Hòa Thượng và Diệp Quân đều đại biến. Phải biết rằng đừng nói là hai
đấu với hai, cho dù bảo hai người bọn họ đồng thời thu thập một mình Âu
Dương cũng không chắc có thể thắng được. Trước tiên không nói Âu Dương
mạnh hơn bọn họ, chỉ nói Thứ Kiêu Cung trong tay Âu Dương đã khiến cho
bọn họ vô cùng e ngại.
Vào lúc này, bất kỳ thần binh nào cũng đã
mất tác dụng. Thứ Kiêu Cung lại có thể bỗng dưng trôi nổi bên cạnh Âu
Dương. Điều này rất rõ ràng Thứ Kiêu Cung còn sống. Thứ Kiêu Cung không
hoàn toàn bị phong ấn. Hiện tại, chỉ một mình Thứ Kiêu Cung cũng đủ để
trừng trị bọn họ.
- Âu Dương! Ngươi đừng tưởng rằng ỷ vào lực
lượng thánh binh đã có thể giết được chúng ta! Nơi này không phải là bên ngoài. Ở nơi này ngươi không có nổi một mũi tên. Tiễn Thần không có tên thì chỉ có tiếng không có miếng!
Mê Đồ Hòa Thượng tính dùng phép khích tướng, để Âu Dương từ bỏ Thứ Kiêu Cung. Tuy nhiên hắn đánh giá
quá thấp mức độ chai mặt của Âu Dương.
Có tiện nghi không chiếm
đó là khốn kiếp! Vào lúc này vũ khí trong tay mọi người đều giống như
con dao găm. Thứ Kiêu Cung của mình giống như một thanh đao ax. Bảo mình ném thanh đao ax dùng dao găm chém người sao? Chỉ có những kẻ não tàn
mới có thể làm như vậy.
- Ít nói những lời vô nghĩa cho ta. Ta
cũng không muốn mạng của ngươi. Diệp Quân ngươi tự chặt một tay, ta sẽ
tha cho ngươi một mạng!
Âu Dương đột nhiên nói như vậy. Tại nơi
hiểm ác như thế này, tự chặt một tay, so với lấy mạng của Diệp Quân thì
khác nhau ở chỗ nào?
- Âu Dương! Ngươi đừng quá đáng. Cẩn thận lão tử ngọc đá cùng vỡ!
Diệp Quân cũng khá lưu manh. Vào lúc này còn nói cái gì ngọc đá cùng vỡ.
- Vậy ngươi đến đây, ngọc đá cùng vỡ đi!
Âu Dương nói xong, Thứ Kiêu Cung chợt lóe. Lúc này, Thứ Kiêu Cung giống
như một vầng trăng lưỡi liềm không ngừng xoay tròn xung quanh Âu Dương.
Bên trên huyết đao không ngừng toả ra hàn quang khiến những người muốn
mở miệng khuyên bảo đều ngậm miệng.
- Ngươi thật sự muốn ngọc đá cùng vỡ với chúng ta sao?
Sau gáy Mê Đồ Hòa Thượng đã đổ đầy mồ hôi. Lần này đúng là sơn cùng thủy
tận. Bất kể đánh như thế nào chỉ sợ bọn họ vẫn không phải là đối thủ của Âu Dương.
- Ta đã nói Diệp Quân tự chặt đứt một tay, ta sẽ tha cho các ngươi một mạng!
Mặt Âu Dương vẫn không biến sắc. Hắn trải qua quá nhiều giết chóc. Đối với
hắn mà nói, tình cảnh nhỏ như vậy vẫn không thể gây áp lực cho hắn.
- Ngươi...
Diệp Quân đã mồ hôi lạnh. Tự chặt một tay? Đối với tiên tôn mà nói tự chặt
một tay không tính là cái gì. Chỉ cần có thể đi ra ngoài, mình vẫn có
thể mọc tay ra. Nhưng quan trọng là mình có thể đi ra hay không? Hơn nữa cho dù đi ra ngoài, sau này mình làm sao ngẩng mặt nhìn người được nữa!
Bị người ép tới mức chỉ có thể tự chặt một tay để sống tạm bợ! Điều này
tuyệt đối là vô cùng nhục nhã. Diệp Quân sống lâu như vậy, đây vẫn là
lần đầu tiên chịu sự sỉ nhục như vậy.
- Ta thấy...
Cốc Thanh Vũ ở bên cạnh bỗng nhiên mở miệng tính khuyên bảo. Nhưng hắn còn chưa nói hết lời, Âu Dương đã ngắt lời hắn, nói:
- Các vị, đây là ân oán cá nhân của chúng ta, không liên quan tới bất cứ người nào. Hi vọng mọi người nên bo bo giữ mình đi!
Bo bo giữ mình! Không sai, vào lúc này Âu Dương cường thế nhất. Mọi người chỉ có thể bo bo giữ mình!
- Lo lắng làm gì, ta giúp ngươi!
Không biết từ lúc nào, không ngờ Âu Dương Mạnh Cường đã chạy đến phía sau
Diệp Quân nói. Kỳ Lân Nha trong tay của hắn đâm về phía cánh tay trái
của Diệp Quân một cái. Một tiếng hét thảm từ trong miệng Diệp Quân
truyền ra. Trong tình huống hắn không đề phòng, không ngờ trực tiếp bị
Mạnh Cường chém một kiếm chặt đứt cánh tay trái...
Thần kiếm Kỳ
Lân Nha chém một kiếm xuống cánh tay trái của Diệp Quân. Diệp Quân hét
thảm một tiếng, sau đó máu tươi từ cánh tay trái phun ra như trút nước.
Lúc này, Mê Đồ Hòa Thượng cũng bất chấp chuyện tính sổ với Mạnh Cường.
Hắn trực tiếp chỉ tay vào cánh tay trái của Diệp Quân, đóng kín vết
thương.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, mọi người xung quanh đều
biến sắc. Tuy nhiên bọn họ cũng không nói gì thêm. Bây giờ bốn người
mạnh nhất chia thành hai phe. Phe của Âu Dương cực kỳ cường thế. Mặc dù
Mê Đồ Hòa Thượng có muôn vàn độc kế, nhưng trước mặt thực lực tuyệt đối
vẫn chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu.
Bất kể là trong cổ mộ này hay là ở đang bên ngoài, Mê Đồ Hòa Thượng rõ ràng vẫn không thể là đối thủ
của Âu Dương. Cho nên dù Mê Đồ Hòa Thượng tức giận nghiến răng nghiến
lợi, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
- Ta liều mạng với ngươi!
Sau khi Diệp Quân được phong kín vết thương, hắn mới tạm thời được giải
thoát khỏi cơn thống khổ. Một tay hắn vung cái quạt băng lông muốn xông
lên liều mạng với Mạnh Cường. Nhưng hắn vừa tiến một bước, đã cảm giác
huyết quang chợt lóe lên trước mặt mình. Tiếp theo hắn cảm giác trên mặt mình tê rần. Một vết thương sâu tới xương đã xuất hiện ở trên mặt Diệp
Quân.
Đây là vết thương do Thứ Kiêu Cung đây ra. Bây giờ tại nơi
này chỉ có Thứ Kiêu Cung không bị phong ấn hoàn toàn. Có Thứ Kiêu Cung
trong tay, muốn tiêu diệt người ở đây tuyệt đối không có bất kỳ vấn đề
gì.
Thời điểm Âu Dương cầm Thứ Kiêu Cung ra tay, hắn còn cố ý
thoáng nhìn về phía Tháp Khắc. Ý tứ trong ánh mắt của hắn rất đơn giản:
- Tiểu tử, không nên giở trò với ta. Đừng tưởng rằng ngươi là thể chất
Man tộc đã là thiên hạ vô địch. Có Thứ Kiêu Cung ở đây, ta có thể chém
ngươi như làm thịt chó!
Đối mặt với ánh mắt của Âu Dương như vậy, với sự thông minh của Tháp Khắc tất nhiên hiểu được ý tứ trong ánh mắt
của Âu Dương. Tháp Khắc cười khổ. Sự tình không thuận lợi, thực sự kém
xa so với sự tưởng tượng của hắn. Âu Dương có thể nói là họa tinh từ tên trời rơi xuống. Kế hoạch được vạch ra lúc đầu đều bị sự xuất hiện đột
nhiên của Âu Dương phá vỡ.
Trước tiên không nói tới Thứ Kiêu
Cung, cho dù chỉ dựa vào thân thể của Âu Dương, Tháp Khắc với huyết
thống Man tộc cũng không chắc ai thắng ai thua. Nhưng bây giờ lại thêm
một Thứ Kiêu Cung đánh đâu thắng đó không gì cản nổi. Đây chính là bi
kịch của Tháp Khắc.