Âu Dương nói xong lại gõ vào phía dưới tấm thảm đỏ, sau đó chỉ vào bức tranh vẽ ạ nói:
- Đây chính là nơi Yêu tổ đáng chết kia muốn chúng ta đi qua. Sau đó xem
xét những bức tranh do hắn lưu lại, để chúng ta chứng kiến giả nhân từ
của hắn!
Nghe Âu Dương nói vậy, đoàn người đều nhìn về phía bức
tranh bên trên tấm thảm đỏ. Chỉ thấy đây là một bức họa liên kết rất
dài. Bức hoạ thứ nhất chính là một nam tử mặc long bào. Hắn đứng ở vị
trí ngôi sao cao nhất, mở hai tay ra. Dưới mặt đất có vô số sinh vật đều ngã quỵ khẩn cầu gì đó.
Những sinh vật này có nhân loại, có chim thú, thậm chí còn có một vài Hải tộc mình người đuôi cá. Dù sao đi nữa
cũng có đủ loại nhân vật xuất hiện trên bức tranh này.
Nhìn bức
tranh thứ nhất, tất cả mọi người không rõ rốt cuộc phát sinh cái gì! Tuy nhiên có một vài thứ có thể xác định được. Nam tử cao cao tại thượng
trong bức tranh này chính là chủ nhân ngôi mộ, chính là Yêu tổ muốn bọn
họ trở thành chìa khoá.
Nhìn bức tranh này, Mộc Tùng lập tức mắng lớn:
- Mẹ kiếp, ta thà tới địa ngục còn hơn. Cái gì mà Nhân Từ Điện, thiết kế
cơ quan lợi hại như vậy còn nhân từ sao? Ta khẳng định nội dung trên bức vẽ này cũng là giả...
Lần này không có ai phản bác lại lời nói
của Mộc Tùng. Bởi vì Mộc Tùng nói không sai chút nào. Nếu như thật sự
nhân từ, tại sao sau khi chết còn có thể tốn nhiều tâm tư thiết kế cơ
quan cho huyệt mộ này như vạy. Mộ huyệt này trời sinh đã cực kỳ độc ác,
bất kỳ người nào tiến vào đều bị phong tỏa lực lượng. Trừ phi ngươi đạt
được chí cao vô thượng, bằng không chỉ có thể dựa theo ý nguyện của Yêu
tổ đi theo một con đường.
Nói trắng ra đây chính là cưỡng ép
người khác tiếp tục đi theo ý của mình. Tuy nhiên nói như vậy cũng khá
phù hợp với thân phận của Yêu tổ. Bản thân hắn là Yêu tổ, ra lệnh một
tiếng đủ để khiến Yêu tộc trong thiên hạ chinh chiến tứ phương. Dù sau
khi chết vẫn có khí phách như thế.
- Đây chính là khí phách của cường giả ngàn vạn năm trước sao?
Ngược lại Âu Dương có chút chờ mong đối với thời đại lớn sắp đến. Lúc này Âu
Dương rất muốn để một cường giả như vậy sống lại. Bởi vì chỉ có cường
giả như vậy mới có thể khiến Âu Dương không cảm thấy cô đơn buồn chán.
- Đi theo tấm thảm đỏ này. Tất cả đi từ từ thôi! Đi vài bước lại xem những bức tranh này!
Âu Dương đi phía trước. Hắn không ngừng nhìn những bức tranh vẽ trên
trường. Càng đi, những bức tranh vẽ trên tường càng nhiều, Âu Dương đại
khái đã hiểu rõ mọi chuyện.
Hóa ra bức tranh vẽ trên tường giảng
giải Yêu tổ nhân từ thế nào. Trong thời kỳ thời đại lớn, những tộc khác
bắt được những người phản kháng đều giết chết. Chỉ có Yêu tổ, sau khi
trách mắng răn dạy bọn họ một hồi đều thả bọn họ ra. Những người này thi nhau cảm ơn Yêu tổ. Thậm chí một vài người tới điểm trợ đã giúp Yêu tổ.
Mụ nội hắn, hắn thật quá giả tạo! Quả thực giả tạo tới mức không có giới
hạn. Thời đại lớn nói trắng ra chính là thừoi đại mỗi chủng tộc tranh
hùng. Đó là cơ hội thiên hạ cường giả tranh đoạt ngôi vị chí cao vô
thượng duy nhất! Cơ hội như thế, có ai nguyện ý buông tha? Bánh ít đi
bánh quy lại? Nếu quả thật có Yêu tổ nhân từ như vậy, ông trời không cho hắn thành chí cao vô thượng, chứng minh mắt ông trời bị mù.
- Tên Yêu tổ chó má này. Ngay cả những việc này hắn cũng dám làm. Nếu như lão tử tin hắn lão tử sẽ cùng họ với hắn!
Mộc Tùng vừa đi vừa mắng. Tuy nhiên hắn trước sau đều đi theo phía sau Âu
Dương. Vừa nãy Âu Dương cứu hắn một mạng, tuy rằng hắn không trực tiếp
nói cám ơn, nhưng trong lòng của hắn đã sớm nhớ kỹ ân tình của Âu Dương.
Sau khi mọi người đi xuyên qua tấm thảm đỏ, liền tiến vào trong đại điện
này. Trong đại điện khắp nơi đều là đcác loại pháp bảo dị khí với đủ mọi hình dáng. Thậm chí còn có rất nhiều vật liệu chế luyện thần binh lợi
khí. Tuy nhiên vào lúc này không có một người nào dám tới lấy.
Mọi người đều đã chứng kiến thủ đoạn của Yêu tổ này. Vừa nãy đi nhầm một
bước thiếu chút nữa đã mất mạng. Nếu như động đồ vật của hắn, vậy không
phải càng dễ chết hơn sao?
- Những đồ vật này đều là vật ngoài
thân. Bây giờ chúng ta có thể giữ được tính mạng hay không còn chưa
biết. Tốt nhất không nên động vào những thứ này.
Cốc Thanh Vũ rất tán thành với Âu Dương, hoàn toàn không động đến những thứ này. Tuy mỗi thứ này không nói là có giá trị liên thành, nhưng lấy ra một thứ cũng
đủ khiến cho người trong thiên hạ tranh đoạt.
- Đó là Viêm Ma Hoa!
Bỗng nhiên, Yên Hồng đỏ mắt nói! Nàng nhìn thấy có một chậu hoa đặt ở trên
bàn trung tâm. Không ngờ trong đó trồng một cây Viêm Ma Hoa!
- Viêm Ma Hoa!
Nếu như nói pháp bảo vừa nãy không khiến mọi người động lòng, nhưng Viêm Ma Hoa này chắc chắn đã khơi gợi lòng tham của mọi người.
Ở đây rất nhiều người đã là Tiên đế. Nếu như đạt được Viêm Ma Hoa chế luyện thành Nghịch Thiên Hoàn sẽ dễ dàng tiến vào tiên tôn. Tiên tôn đó là điều mà
bao nhiêu người cả đời theo đuổi, bao nhiêu người nguyện ý dùng tính
mạng để đánh đổi. Bây giờ cơ hội này ở ngay trước mắt, ai có thể thả
xuống được!
- Mọi người bình tỉnh một chút!
Âu Dương hét lớn một tiếng chấn tỉnh những người bị Viêm Ma Hoa câu dẫn tâm trí.
- Đúng! Nghịch thiên hoàn rất tốt. Nói thật ta cũng muốn. Nhưng mọi người suy nghĩ một chút. Mọi người có mạng lấy nó sao?
Âu Dương đảo mắt qua những người đang ở đây. Đi nhầm một bước thiếu chút
nữa bỏ mình. Điều này có thể thấy được Yêu tổ ác độc thế nào. Bây giờ
hắn bày Viêm Ma Hoa ở đây. Nếu như động vào Viêm Ma Hoa sẽ dẫn tới điều
gì, ai có thể biết được?
- Viêm Ma Hoa ở đây, chúng ta không cần phải gấp. Chờ sau khi lột da lóc thịt Yêu tổ chúng ta hoàn toàn có thể trở về lấy nó.
Âu Dương tiếp tục khuyên nhủ mọi người. Đừng thấy vẻ ngoài Âu Dương kiên
cường như vậy, nhưng nếu chạm phải nhiều cơ quan ở đây, hắn và những
người khác đều chỉ có một con đường chết.
Ai cũng không muốn
chết, đặc biệt là Âu Dương. Trong tay mình không thiếu Viêm Ma Hoa. Nếu
bị hại chết chỉ vì một cây Viêm Ma Hoa, vậy thật quá mất mặt.
- Ta cảm thấy Lưu huynh đệ nói vậy rất đúng. Viêm Ma Hoa tốt nhưng chúng ta có mạng lấy nó sao?
Rốt cuộc Mộc Tùng quyết định từ bỏ. Vừa nãy chính hắn cũng thiếu chút nữa
phải chết. Hiện tại bảo hắn tiến lên, hắn thật sự còn chưa có lá gan đó.
- Tiếp tục đi!
Một lát sau, Cốc Thanh Vũ cũng mở miệng. Tuy rằng con mắt của hắn trước sau đều không rời khỏi Viêm Ma Hoa, nhưng cuối cùng hắn vẫn khó nhọc đưa ra quyết định này.
Đúng! Viêm Ma Hoa tốt. Rất nhiều người muốn lấy
được. Nhưng nếu là không có mạng lấy được, tất cả chỉ là nói suông, tất
cả đều là uổng phí.
Đoàn người lưu luyến vòng qua Viêm Ma Hoa
tiến về phía sau đại điện. Bọn họ vẫn đi dọc theo thảm đỏ, không dám rời ra khỏi phạm vi của thảm đỏ. Bọn họ phát hiện trên căn bản mỗi bảo vật
đều nằm ngoài phạm vi của thảm đỏ.