Hồng thạch này có một loại năng lực có thể khiến người ta sau
khi chết, linh hồn không vào luân hồi mà vĩnh viễn dừng lại ở một chỗ
chờ đợi hậu nhân tỉnh lại. Không ngờ được Yêu tổ lại cướp hồng thạch của Hải tộc đặt trong mộ của mình...
Cốc Thanh Vũ nói xong, sắc mặt của mọi người đều thay đổi.
Mà khi bản thân hắn nói ra những lời này, sắc mặt cũng đại biến! Hồng
thạch có thể bảo đảm sau khi chết linh hồn bất diệt. Yêu tổ đã có hồng
thạch, nơi đây lại là mộ của Yêu tổ. Vậy chẳng phải nói Yêu tổ sắp sống
lại sao?
- Đây không phải là truyền thừa gì cả. Đây căn bản là xem chúng ta như chìa khoá!
Yên Hồng trực tính nhanh miệng nói ra nhưng lời ấy. Lời nàng nói đã khiến tất cả mọi người chìm trong suy nghĩ.
Chìa khoá? Không sai, Yên Hồng nói không sai. Nếu như hồng thạch thật sự có
năng lực này, như vậy bọn họ chính là chìa khoá, chiếc chìa khoá mở ra
phong ấn của Yêu tổ.
- Đi! Cái gì mà chìa khoá với không chìa
khoá. Lão quỷ Yêu tổ đã chết mấy chục triệu năm. Cho dù hắn có hồng
thạch thì có thể làm được gì. Nếu như hắn thật sự có thể sống lâu như
vậy, hắn đã sớm thành tinh, còn cần chờ chúng ta đến thả hắn ra sao? Đây là mộ huyệt của hắn, chính hắn còn không ra được vậy có gì đáng sợ nữa?
Mộc Tùng mở miệng nói. Hắn mắng chửi một lúc, trái lại đã khiến không khí trong này càng thêm khẩn trương.
Một đám Tiên đế tiên tôn sau khi đến nơi này đều biến thành người bình
thường. Ở đây, mỗi người chỉ có thể giống như người bình thường. Điều
này thật sự cực kỳ khó chịu.
Nếu quả thật để bọn họ hồi phục thực lực, như vậy lợi dụng man lực trực tiếp phá nổ đại điện chết tiệt này
cũng không phải là không thể được. Đây không phải là thời hiện đại. Thời hiện đại, cổ mộ đều lưu giữ văn vật. Tại Tiên giới, bất luận người nào
sống cũng có thể được gọi là là văn vật.
Hơi một tí là ngàn năm, vạn năm. Người hiện đại vĩnh viễn không thể nào tưởng tượng được.
- Chúng ta tiến vào hay lùi lại?
Cốc Thanh Vũ nhìn mọi người một chút. Vào lúc này hắn cũng tiện một mình
đưa ra quyết định. Đù sao điều này không chỉ liên quan đến vận mệnh của
bản thân hắn mà còn liên quan đến vận mệnh của mọi người.
- Chúng ta còn có đường lui sao?
Âu Dương chỉ tay về phía sau. Con đường bọn họ vừa đi tới đây, không ngờ
đã lặng lẽ biến mất. Sự biến mất này không phải chứng minh nó bị huyễn
trận nào đó ẩn đi. Có Âu Dương ở chỗ này, còn có huyễn trận nào có thể
che giấu được quan tâm chiến ý của Âu Dương?
Thông đạo thật sự biến mất! Biến mất một cách kỳ lạ! Thấy cảnh tượng này, những người ở chỗ này đều toát mồ hôi lạnh.
- Đây là địa phương quái quỷ gì vậy? Chúng ta làm sao ra ngoài đây?
Dù sao Yên Hồng cũng chỉ là một nữ hài. Tuy rằng ở bên ngoài là tiên đế uy phong tám hướng, nhưng sau khi mất đi lực lượng nàng chỉ là một nữ hài
bình thường mà thôi.
Lời nói của Yên Hồng vừa vặn chính là điều
tất cả người muốn hỏi. Đây là địa phương quái quỷ gì vậy? Làm sao ra
ngoài nơi đây? Không ai có thể trả lời bọn họ.
- Tiếp tục đi về phía trước thôi. Nếu Nhân Từ Điện này đã xuất hiện ở đây, chắc hẳn không phải chỉ để chưng bày.
Cốc Thanh Vũ nhìn mọi người một chút. Hắn biết vào lúc này đã không có
đường lui, vậy chỉ có thể tiếp tục xâm nhập sâu vào bên trong. Trong mộ
của Yêu tổ này mộ lộ ra nhiều điều cổ quái. Chỉ cần đi sai một bước, có
khả năng chính là vạn kiếp bất phục.
- A...
Một tiếng kêu
thảm thiết từ phía xa vang vọng khắp bầu trời Nhân Từ Điện. Tiếng kêu
này đặc biệt thê thảm. Yên Hồng sợ đến mức bất ngờ ôm lấy cánh tay Âu
Dương.
- Không cần sợ! Nếu như nơi này thật sự có ác quỷ thì tốt
rồi. Chỉ cần có ác quỷ, chứng tỏ có lực lượng tồn tại. Chỉ cần có lực
lượng tồn tại, ngươi và ta có thể đủ hồi phục! Đến lúc đó chẳng phải ác
quỷ sẽ đền tội sao?
Thật ra rất lâu trước đây Âu Dương ra cũng sợ sệt những thứ quỷ quái. Nhưng bây giờ ở trong thế giới này nhìn thấy
nhiều thứ huyền bí như vậy, còn có cái gì đáng sợ nữa?
Mọi người có thể dời sông lấp biển, lẽ nào không cho phép người ta kêu lên vài tiếng thảm thiết sao?
- Đây không phải là tiếng quỷ khóc. Đây là tiếng kêu thảm thiết của người sắp chết!
Âu Dương lắng nghe một lát sau đó lại mở miệng nói. Hắn vô cùng quen thuộc với âm thanh này. Dù sao người chết ở trong tay hắn quá nhiều. Tiếng
kêu thảm vừa nãy hẳn là từ miệng con người phát ra. Chỉ có điều không
biết là người nào mà thôi.
- Xem ra bọn họ không hề đến Nhân Từ Điện. Bọn họ tiến vào một thế giới khác!
Cốc Thanh Vũ không biết lấy ra từ chỗ nào một đồ vật gần giốngg như la bàn. Lúc này chiếc kim đồng hồ trên la không ngừng xoay tròn.
- Nhìn thấy cái gì vậy?
Tháp Khắc đứng xa Cốc Thanh Vũ mở miệng hỏi dò.
- Mất linh...
Chờ một hồi lâu, Cốc Thanh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu. Thật ra đây là một bảo
vật, tên của nó là Tầm Tinh Châm. Có người nói trong bất kỳ tình huống
nguy hiểm nào, thứ này cũng có thể vạch ra một con đường an toàn. Nhưng
bây giờ không ngờ Tầm Tinh Châm lại không hề có hiệu quả.
Cốc
Thanh Vũ chỉ nói là mất linh, nhưng hắn hiểu rõ, đây thật ra không phải
Tầm Tinh Châm mất linh, mà Tầm Tinh Châm nói cho hắn biết, chỗ này đâu
đâu cũng có sát khí. Con đường nào cũng là con đường sống, nhưng con
đường nào cũng là đường chết. Nói trắng ra đây chính là một nơi chỉ có
thể dùng vận may để đánh cược.
- Bất kể thế nào, nếu Nhân Từ Điện dám đặt tên là nhân từ, chẳng lẽ còn có thể có âm nhân ở khắp nơi sao?
Mộc Tùng nói xong liền xông về phía Nhân Từ Điện.
Đoàn người nhìn nhau sau đó theo sát phía sau Mộc Tùng. Một đám Tiên đế tiên tôn nào trải qua loại trận chiến như vậy. Cho nên mỗi người đều rất
thận trọng. Chỉ có Mộc Tùng đi phía trước, lại có vẻ không có áp lực.
- Cẩn thận!
Bỗng nhiên, Cốc Thanh Vũ mở miệng nói ra một tiếng. Chỉ thấy Mộc Tùng đã
bước lên bậc thang của Nhân Từ Điện. Trong nháy mắt khi Mộc Tùng bước
lên bậc thang, trong hư không bất ngờ xuất hiện một thanh đao cực kỳ lớn chém ngang về phía Mộc Tùng.
Nếu như ở bên ngoài, Mộc Tùng có
thể dễ dàng tránh được. Nhưng ở chỗ này, thanh đao tương đương với vương phù đòi mạng. Một khi bị mảnh đao chém phải, Mộc Tùng không còn lực
lượng chắc chắn sẽ có kết cục bị chém ngang hông.
Ngay khi mọi
người đều cho rằng Mộc Tùng chắc chắn phải chết, một đạo bạch quang chợt hiện lên. Chỉ thấy một bóng người ôm lấy Mộc Tùng trực tiếp lăn sang
thảm đỏ bên cạnh. Thanh đao chém sát qua đỉnh đầu Mộc Tùng. Búi tóc của
Mộc Tùng bị chém mất một phần ba...
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, rất nhiều người đều không dám mở miệng. Nếu như vừa nãy Âu Dương chậm
hơn chỉ nửa giây, hiện trong ngực của hắn đang ôm không phải là Mộc
Tùng, mà nửa đoạn Mộc Tùng...
Lúc này Âu Dương đang thở hổn hển. Hắn ôm Mộc Tùng nằm trên thảm đỏ thở hổn hển nói:
- Mẹ kiếp, chú ý một chút cho ta. Ở đây khắp nơi đều có vẻ cổ quái. Các
ngươi thật sự cho rằng Yêu tổ là người đại nhân đại nghĩa trí tuệ đại
dũng sao! Nói cho các ngươi biết, nếu hắn muốn chúng ta làm chìa khoá,
chứng tỏ hắn đã lắp đặt rất nhiều cạm bẫy, ép chúng ta chỉ có thể đi
theo con đường hắn muốn. Bằng không nhất định phải chết!