Yêu Cung

Chương 865: Chương 865: Giết nàng...




Chỉ có điều Âu Dương phát hiện một chuyện kỳ quái. Đó chính là ánh mắt Âu Minh nhìn Lý Uyển Như có một chút cổ quái, giống như có nhiều phần địch ý. Đây là điều Âu Dương không thể tưởng tượng được.

Tuy nhiên Âu Dương cũng không quá để lòng. Dù sao lần đầu tiên mình nhìn thấy Âu Minh, ánh mắt hắn nhìn mình có có phần địch ý. Âu Minh có một quá khứ bi thảm, cho nên Âu Dương có thể lý giải được.

Ba người sống trong khách sạn. Hai người Âu Minh với Âu Dương ở một gian phòng. Lý Uyển Như một người một gian! Khi màn đêm buông xuống, Âu Dương ngồi nói chuyện với Lý Uyển Như một hồi sau đó liền trở lại gian phòng của mình. Lúc này Âu Minh ngồi ở phía trước cửa sổ nhìn ánh trăng sáng bên ngoài. Thấy Âu Dương đi vào, Âu Minh có dáng vẻ muốn nói lại thôi.

- Thế nào tiểu tử ngươi còn có lúc e ngại sao?

Âu Dương khẽ mỉm cười đi tới bên cạnh Âu Minh nhẹ nhàng vỗ vỗ vào vai Âu Minh.

- Ca ca, nàng không bình thường!

Âu Minh vừa mở miệng nói, đồng thời mắt cũng không ngừng quan sát vẻ biến hóa trên khuôn mặt Âu Dương.

- Ta biết!

Âu Dương khẽ mỉm cười.

- Ca ca biết?

Âu Minh nhìn Âu Dương. Hắn vội vàng đứng lên nói:

- Ca, nếu quả thật như đúng như ca nói cho ta biết, nàng hẳn phải toàn tâm toàn ý với ca mới đúng. Nhưng lần đầu tiên đệ nhìn thấy nàng không nhịn được đã đọc một chút nội tâm của nàng. Đệ lại phát hiện trên người nàng dường như che giấu một bí mật động trời!

Âu Minh nói ra phán đoán của mình.

- Ta cũng biết!

Âu Dương tự rót cho mình một chén trà sau đó bưng chén trà đi tới phía trước cửa sổ, nhảy một cái đã ngồi bên cửa sổ ngồi nhìn ra bên ngoài nói:

- Hắn thật sự quá âm hiểm. Lần thứ nhất ta nhìn thấy hắn, hắn lập tức lợi dụng ta. Còn lần này hắn bắt được điểm yếu của ta, uy hiếp ta. Hắn bày ra một cục diện mà ta biết rõ là âm mưu rõ nhưng vẫn phải nhảy vào!

Âu Minh nhìn Âu Dương. Âu Minh không rõ hắn trong miệng Âu Dương rốt cuộc là ai!

- Âu Minh! Ca có chuyện muốn nói với ngươi!

Âu Dương nhìn Âu Minh nói:

- Chuyện tiếp theo ca cần làm sẽ rất nguy hiểm. Nếu như bây giờ ngươi muốn đi, cứ nói, ca sẽ cho ngươi một đời vinh hoa phú quý. Cho dù ngươi muốn làm hoàng đế, ca cũng có thể giúp ngươi làm được!

- Ca! Ca nói gì vậy? Ca chính là người thân duy nhất của Âu Minh!

Âu Minh nhìn Âu Dương. Thật ra trong hắn nói, hắn cũng đọc nội tâm của Âu Dương, tuy nhiên cũng không phải là hoàn toàn. Bởi vì Âu Dương không thể nào luôn luôn bảo vệ tâm cảnh của mình được. Một khi lòng hắn mở rộng, Âu Minh vẫn có thể đọc được một ít chuyện.

Cũng chính bởi vì điều này, Âu Minh có thể đọc ra được sự chân tình trong tim Âu Dương. Cũng chính bởi vì điều này Âu Minh mới có thể lựa chọn đi theo Âu Dương. Tiếng ca ca hắn gọi cũng xuất phát từ nội tâm, giống như Âu Dương tốt đối với hắn là xuất phát từ nội tâm vậy.

- Ca ca đã rơi vào trong một cái bẫy. Ván cờ này cũng khó giải!

Trong lòng Âu Dương có chút cay đắng. Thiên Vương thật ra chính là tên giả Quỷ Vương kia. Tuy rằng Âu Dương không biết hắn rốt cuộc đã làm gì với Lý Uyển Như, nhưng có thể tưởng tượng được, lúc này Lý Uyển Như hẳn đã biến thành một quả bom hẹn giờ. Một quả bom do Thiên Vương sắp xếp. Mình biết rõ những vẫn nhất định phải mang theo trên người, nhìn nàng nổ tung!

Điều Âu Dương thống khổ nhất không phải là nhất định phải mang theo quả bom này trên người, mà là bom nổ tung! Mình mắc nợ Lý Uyển Như rất nhiều. Nếu như Lý Uyển Như thật sự có chuyện gì bất trắc, mình phải làm sao đây?(share by BLH, copy lậu từ )

- Ca, ca đừng quá lo lắng. Ta có thể cảm giác được, nàng hẳn không hoàn toàn lạc lối!

Âu Minh thuật đọc tâm không phải là chuyện đùa. Hắn cảm nhận được sự lo lắng của Âu Dương. Đồng thời hắn cũng đọc ra được sự giãy dụa trong lòng Lý Uyển Như.

- Ca! Trong lòng của nàng dường như có hai linh hồn. Một linh hồn đáng chỉ dẫn nàng đi về phía hủy diệt. Một linh hồn khác lại giống như không ngừng kéo nàng từ bên bờ hủy diệt trở về!

Âu Minh nói hết những phát hiện của mình ngày hôm nay cho Âu Dương nghe.

- Ta biết!

Âu Dương cười khổ một phen. Sau đó hắn uống một hơi hết chén trà trong tay nói:

- Nhưng bất kể là linh hồn người nào, nàng đều là Lý Uyển Như. Điều này bảo ta phải xử lý thế nào!

Âu Dương khổ chính ở chỗ này. Nếu như không phải là Lý Uyển Như, mà là một người xa lạ, như vậy Âu Dương có mấy ngàn phương pháp trực tiếp câu linh hồn của hắn ra để hủy diệt. Nhưng đối mặt với Lý Uyển Như, biết rõ là bom lại chỉ có thể nhìn.

- Ca, ca muốn đi cổ thành Lâm Dương sao?

Đây là điều Âu Minh đọc ra được từ trong lòng Âu Dương. Âu Dương khẽ mỉm cười, nhìn đệ đệ mình mới nhận, bất đắc dĩ cười một tiếng nói:

- Tiểu tử thối, sau này không được phép dùng thuật đọc tâm với ta. Ngươi làm như vậy khiến ta không có nổi bí mật nào trước mặt ngươi!...

- Hì hì, ca, ca không biết. Ngươi là khiêu chiến lớn nhất của đệ từ khi khi đệ phát hiện ra thuật đọc tâm. Mỗi khi ca phong bế tâm thần ta đều không có cách nào đọc ra được. Cho nên nếu không tranh thủ thời gian còn lại, đệ làm sao có thể biết ca ca nghĩ gì!

Âu Minh nở nụ cười xấu xa. Tuy nhiên có thể nhìn ra được, nụ cười này của hắn rất chân thành. Hắn thật sự xem Âu Dương chính là người thân của mình

Suy bụng ta ra bụng người. Ngay từ ban đầu Âu Dương đã biết, đối mặt với một đệ đệ có thuật đọc tâm đệ đệ, điều mình nên làm không phải lấy cái gì giả từ bi để đổi lấy chân tình, mà lấy chân tình đổi chân tình. Thật tình thứ này, mặc dù là người không có thuật đọc tâm cũng có thể đọc đi ra được. Chính là Âu Dương làm như vậy, mới khiến Âu Minh thật sự tiếp nhận vị đại ca này.

- Ca, ca cảm thấy trăm năm trôi qua, người thân bằng hữu của ca còn sống sao?

Âu Minh cau mày hỏi.

- Còn sống. bọn họ bị Trịnh Tú Nhi nguyền rủa, không có cách nào rời khỏi Lâm Dương. Tuy nhiên lần này Trịnh Tú Nhi đã giải trừ nguyền rủa. Cho nên hiện tại điều ta phải làm trước nhất chính là tới dẫn bằng hữu của ta đi!

Âu Dương không muốn để bằng hữu của mình tiến vào trong thời đại lớn này. Nhưng Âu Dương cũng không có cách nào khác. Bây giờ nếu mình đã trở thành thủ lĩnh dẫn đầu đứng lên đối kháng Thiên Vương, ngay cả Lý Uyển Như còn bị Thiên Vương hạ quỷ thuật như vậy, mình nhất định phải lập tức tìm tới chỗ bằng hữu của mình. Chỉ có như vậy mình mới có thể bảo đảm an toàn của bọn họ.

- Vậy cũng tốt. Tuy nhiên ca, nếu như để đệ khuyên ca, giết nàng!

Âu Minh bỗng nhiên nói ra một câu như vậy:

- Nàng căn bản đã không vượt qua được chính mình. Nếu như bỏ mặc nàng tiếp tục như vậy, cuối cùng hủy diệt không chỉ là nàng, có thể còn cả ca canữa!

- Giết nàng...

Hai chữ kia nói ra thật đơn giản. Đối với người được gọi là sát thần như Âu Dương mà nói, giết người còn nhiều hơn cả ăn cơm. Nhưng khi đối mặt Lý Uyển Như, bất kể nói thế nào Âu Dương cũng không hạ thủ được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.