Yêu Cung

Chương 866: Chương 866: Ngươi có tiềm chất của Ảnh Đế




- Ca, cần quyết đoán mà không quyết đoán, ngược lại sẽ bị loạn!

Âu Minh đọc ra được sự đau khổ trong lòng Âu Dương. Hắn biết, chuyện này ai cũng không khuyên được Âu Dương. Chỉ có thể để bản thân Âu Dương lựa chọn.

Nhưng hắn căn bản không rõ chuyện giữa Âu Dương với Lý Uyển Như. Giết chết Lý Uyển Như? Nếu như Âu Dương thật sự hạ thủ được, như vậy sợ là hắn cũng không thể gọi là độc thân, thậm chí ngay cả cầm thú cũng không bằng.

- Tất cả chờ đến Chúng Thần Sơn rồi nói sau!

Âu Dương nói xong liền từ trên cửa sổ nhảy xuống.

- Chúng Thần Sơn? Chiến tộc không phải biến mất tại Tây Bắc sao? Vậy tại sao ca còn muốn đi tới Chúng Thần Sơn?

Âu Minh có chút không rõ. Dù sao thuật đọc tâm của hắn không được đại thành giống như hỏa diễm linh hồn của Âu Dương. Cho nên hắn có thể đọc ra vài thứ chỉ là một số mảnh nhỏ mà thôi.

- Trong chiến tộc có thể có vô số người. Chỗ nguy hiểm nhất thường thường chính là chỗ an toàn nhất. Chúng Thần Điện ở trung tâm của toàn Tiên giới, hơn nữa còn là địa bàn của Nghi Quân. Nơi đó bởi vì một vài chuyện đã không có người ở lại. Trong toàn Tiên giới, nơi đó được xem như là nơi có quan hệ khá lớn đối với ta...

- Ca muốn nói tới Vệ Thi sao?

Âu Minh cười xấu xa nhìn Âu Dương! Lần này không ngờ mặt Âu Dương thoáng đỏ lên.

- Đệ ngất! Không ngờ mặt ca ca lại đỏ. Xem ra trong lòng ca ca trước sau đều...

Âu Minh còn chưa nói hết lời đã bị Âu Dương ném lên giường, đánh vào mông!

- Câm miệng! Còn dám dùng thuật đọc tâm với ta, ta làm thịt ngươi!

Âu Dương tức điên. Có một đệ đệ như vậy quá thống khổ. Mỗi giờ mỗi khắc ngươi đều phải cẩn thận thận trọng! Bằng không ở trước mặt hắn căn bản không còn bí mật gì nữa!

- Hóa ra là như vậy!

Tuy đã bị ném lên trên giường đánh vào mông, nhưng Âu Dương căn bản không dùng lực, cho nên đối với Âu Minh mà nói, chỉ bị đau một chút, thực tế lại không có thương tổn gì. Âu Minh nở nụ cười xấu xa nói:

- Hóa ra Chiến tộc đoán chắc một ngày nào đó ca ca sẽ đi tìm Vệ Thi, cho nên bọn họ chờ ở đó!

Âu Minh xem như đã hiểu rõ một vài chuyện.

- Không sai. Người trên cõi đời này đều bị chuyện của Lý Uyển Như mê hoặc. Dưới cái nhìn của bọn họ, người quan trọng nhất đối với ta chính là Lý Uyển Như. Thậm chí ngay cả Thiên Vương cũng đã đoán sai!(share by BLH, copy lậu từ )

Âu Dương chưa bao giờ thật sự cho thấy nội tâm của mình. Có lẽ Thiên Vương cũng đã từng nghĩ tới Vệ Thi. Nhưng so sánh với Vệ Thi, trong mắt người bình thường Lý Uyển Như vẫn là người quan trọng nhất đối với Âu Dương.

- Cho nên lúc này hẳn là người của Chiến tộc đang ẩn nấp trong Chúng Thần Điện đúng không?

Âu Minh tâm trí cũng cực kỳ thông minh. Chỉ trong chốc lát hắn đã nghĩ rõ ràng tất cả.

- Đúng! Chuyện này ngươi biết là tốt rồi. Không nên nói nữa!

Âu Dương nở nụ cười, sau đó nằm ở trên giường. Mặc cho Âu Minh dùng thuật đọc tâm thăm dò vô số lần, đều phát hiện tâm thần của Âu Dương đã phong tỏa. Cuối cùng Âu Minh bất đắc dĩ chỉ có thể nằm trên giường tức giận đi ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, Âu Dương mang theo hai người Âu Minh và Lý Uyển Như tiến vào thông đạo không gian tới cổ thành Lâm Dương. Đối với chuyện tối ngày hôm qua, hai huynh đệ rất có ăn ý đều giả vờ như chẳng có gì phát sinh. Đặc biệt là Âu Minh. Tiểu tử này biểu diễn quá đúng chỗ. Một dáng vẻ hận tất cả người trong thiên hạ khiến ngay cả Âu Dương nhìn thấy thiếu chút nữa đã bị mê hoặc.

Không nhịn được trong lòng hắn cảm thán, nếu như Âu Minh đến hiện đại có phải sẽ trở thành Ảnh Đế hay không?

- Tiểu tử, chờ tất cả mọi chuyện kết thúc, ta dẫn ngươi tới học viện điện ảnh học! Tiểu tử ngươi có tiềm chất Ảnh Đế.

Âu Dương đột nhiên nói ra một câu khiến tất cả mọi người đều cảm thấy khó hiểu. Bản thân Âu Dương lại cười hì hì nói:

- Vậy cũng là cho ngươi xuyên qua một lần. Nhân sinh trên đời, không xuyên qua mấy lần cũng quá tẻ nhạt...

Cổ thành Lâm Dương, nơi này trước sau vẫn là một thành phồn hoa. Tuy nhiên trong thành này lại có mấy người đặc biệt nổi danh. Những người nổi danh này cũng không phải là cường giả cao cấp. Không ngờ bọn họ lại là một đám ăn mày.

Nguyên nhân những người ăn mày này nổi danh rất đơn giản, bởi vì không ngờ bọn họ đã ở trong cổ thành Lâm Dương ăn xin được trăm năm! Nhưng gần đây có người lại phát hiện những người ăn mày này biến mất!

Không sai. Những người ăn mày này chính là đám người Lăng Túc. Trăm năm qua bọn họ sống thật sự đủ thê thảm. Lực lượng bị phong ấn, dưới lực lượng của nguyền rủa, bọn họ chỉ có thể ở đây ăn xin mà sống.

Tuy nhiên không một ai từng buông tha. Bởi vì trước sau bọn họ đều tin tưởng, nhất định sẽ có một ngày Âu Dương thay đổi tất cả những điều này.

Trong một trang viên đã bỏ hoang từ lâu, lúc này đám người Lăng Túc đang ngồi nói chuyện.

- Hỏa diễm linh hồn đại phá chí dương hỏa kỳ lân. Một lần thành tựu lấy được uy danh hỏa diễm đệ nhất thiên hạ. Âu Dương một mình tới hải ngoại. Gần đây những việc này đã lưu truyền khiến tất cả mọi người đều xôn xao bàn tán! Xem ra lần này Âu Dương đã thật sự trở lại. Hơn nữa hẳn là hắn đã mạnh hơn trước kia rất nhiều. Bởi vì nghe đồn Âu Dương đã từng chiến đấu với Hải Hoàng ở trên biển, dường như còn đánh thắng!

Lăng Túc nói ra những tin tức nhận được gần đây.

- Có lẽ Vu tổ đã chết trong tay Âu Dương!

Lý Vĩ nói với dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi. Chuyện Trịnh Tú Nhi là Vu tổ tất cả mọi người đã biết. Qua nhiều năm như vậy, bọn họ đều bị nữ nhân này đùa bỡn. Gần đây bọn họ đột nhiên phát hiện nguyền rủa trên thân thể bọn họ đều đã biến mất không thấy nữa. Cho nên suy nghĩ đầu tiên của bọn họ chính là Trịnh Tú Nhi đã bị Âu Dương làm thịt.

- Giết được càng tốt! Đáng tiếc chúng ta không thể tận mắt nhìn Âu Dương chém đầu chó của nữ nhân kia!

Bộ dạng của Lam Thông cũng rất buồn bực. Năm đó trảm Linh Sử cũng có phần của hắn. Ai có thể nghĩ đến một con cá nhỏ lúc trước lọt lưới cuối cùng không ngờ lại đùa bọn họ thiếu chút nữa thì toàn quân bị diệt.

- Cắt cỏ nhất định phải loại bỏ tận gốc!

Lúc này Tiểu Nhạc nhìn qua đã là một người bình thường. Dĩ nhiên, trên mặt hắn nhìn thế nào cũng không giống như một người bình thường.

Mục Uyển ở sát bên cạnh Tiểu Nhạc lườm hắn một cái nói:

- Ngươi cũng chỉ biết nói câu này. Câu nói này ta đã nghe suốt một trăm năm rồi!

- Nói thế nào, Âu Dương cũng là tiểu đệ của ta. Loại việc nhỏ như vậy cần đại ca ta tự mình ra tay sao? Tiểu đệ trực tiếp đi làm là được rồi!

Tiểu Nhạc cũng có chút ngượng ngùng. Dù sao hắn bị Mục Uyển mắng suốt trăm năm, không sụp đổ đã là cực hạn.

- Không ngờ được sau khi đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cuối cùng đám lão già chúng ta vẫn còn sống!

Lăng Túc nhớ tới cảnh tượng thê tử và hài tử của mình bị chôn thây, trong mắt của hắn mơ hồ chớp động lệ quang.

Bạch Hủ Minh nhìn thấy dáng vẻ này của Lăng Túc, liền hiểu hẳn Lăng Túc đang đau khổ vì thê tử hài tử của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.