Đạm Thai Kha liếc mắt những người có mặt, cuối cùng đặt ánh mắt vào Đạm
Thai Minh. Nếu nói hiện tại người có mặt ai đủ sức nói chuyện với Âu
Dương thì chính là Đạm Thai Minh.
Mặc dù Đạm Thai Minh là trong tranh đấu quen biết Âu Dương nhưng cũng xem như là quen, hắn không có thù hận gì với gã.
Đạm Thai Kha hỏi Đạm Thai Minh:
- Minh nhi, Âu Dương có phải là có ước hẹn năm mươi năm với ngươi?
- Lão tổ, người không biết rõ Âu Dương. Âu Dương độc ác vượt qua sức
tưởng tượng của ngươi. Tuy ta có ước hẹn năm mươi năm với Âu Dương nhưng nếu hắn đã nói huyết tẩy Đạm Thai gia thì...
Đạm Thai Minh biết ý của Đạm Thai Kha, nhưng kêu gã đi khuyên giải thì hắn cảm thấy là chuyện không thể thực hiện được.
- Ài...
Đạm Thai Minh không có đường lùi, hiện tại ở đây tranh luận ai đúng ai sai còn không bằng liều mạng đấu một trận.
…
Bên ngoài bị lực phi tiên của Âu Dương làm chấn kinh thì hắn đang ở trong thiên ngoại thiên.
Dựa vào Tứ Phương chiến kỳ tạm thòi cho mượn lực phi tiên cường đại, Âu
Dương một hơi xông vào thiên ngoại thiên. Khi Âu Dương hoàn toàn bước
vào thiên ngoại thiên, Tứ Phương chiến kỳ cũng quay trở vào trong người
hắn.
Toàn thân Âu Dương tràn ngập huyết sắc yêu khí, mới rồi nuốt hồn viễn cổ cường đại nhưng không cho hắn có được huyết lực, bởi vì khi đó lấy lực phi tiên một mũi tên bắn chết hồn viễn cổ, hồn viễn cổ sinh
ra huyết lực đều bị Tứ Phương chiến kỳ hấp thu, nếu không thì hắn không
thể nào chống thời gian dài như vậy.
- Hồn viễn cổ cường đại như
thế sinh ra lực lượng có thể đẩy ta trực tiếp đến đỉnh Đại Đế nhưng bị
Tứ Phương chiến kỳ hấp thu chỉ kéo dài huy hoàng một lúc!
Âu Dương rất buồn rầu, không biết là Tứ Phương chiến kỳ bá đạo hay nên nói lực phi tiên bá đạo.
Một chớp mắt phi tiên đủ lay động thế nhân, nếu mình thật sự phi tiên thì sẽ có sức chiến đấu mạnh tới đâu?
- Ha ha ha ha! Thì ra ngươi phi tiên là giả!
Đang lúc Âu Dương định dừng lại quan sát tình hình Tứ Phương chiến kỳ thì bỗng một thanh âm vang lên.
Khi thanh âm vang lên, Âu Dương không kịp nghĩ điều gì liền vèo một tiếng
lặn xuống đất, nhưng khi hắn nửa người vào đất, nửa người còn ở bên trên bỗng đông cứng tại chỗ.
Không chỉ mình Âu Dương, bao gồm hoa cỏ xung quanh và Khúc Hướng Tiền trước hắn tiến vào chỗ này cũng ngừng tại chỗ.
Âu Dương nhìn lên trời, người khác không biết đây là cái gì nhưng hắn biết chỉ khi viễn cổ họa quyển mở ra mới xuất hiện tình huống này.
Thật nhiều sương khói ở trên trời liền nhau, từng bức viễn cổ họa quyển bắt đầu bày ra.
Vẫn là chủ nhân Phong Bạo thành, vẫn là áo giáp màu vàng. Chủ nhân Phong
Bạo thành đứng ở vị trí giống với chỗ Âu Dương ở, trước mặt y đứng vô số thể linh hồn.
Đúng vậy, Âu Dương thấy rõ ràng trước mặt người
đàn ông đứng là chân chính thể linh hồn. Người đàn ông dùng tay chỉ vào
thể linh hồn như đang nói điều gì.
Những thể linh hồn lắc đầu
nguầy nguậy, tiếp theo người đàn ông tức giận vung tay to, cuồng phong
ập qua, người đàn ông tựa như sát thần giây lát đã giết sạch tất cả linh hồn. Tiếp theo người đàn ông ngửa đầu gầm lên, chỉ lên trời, trước ngực y hình thành một phù triện.
Người đàn ông chỉ phía trước, mắt đầy lửa giận. Hiện tại Âu Dương giống như có thể hiểu lời y nói.
Phù triện phóng lớn vô hạn, hoàn toàn bao bọc thế giới thiên ngoại thiên.
Người đàn ông xuyên qua phù triện rời khỏi thiên ngoại thiên, tiếp theo
là viễn cổ họa quyển vỡ.
Mặc dù viễn cổ họa quyển lại lần nữa tan vỡ nhưng Âu Dương biết chỗ này chắc chắn có thứ gì hắn có thể lấy được. Nhưng thể linh hồn chắc là giống với lúc trước hắn ở Phong Bạo thành
thấy mở đầu đại chiến viễn cổ trong đó có một thể linh hồn tỏa ánh sáng
vàng lấp lánh. Người đàn ông kia chạy tới đây rốt cuộc là trước hay sau
đại chiến?
Âu Dương chỉ nghĩ đến viễn cổ họa quyển xa xôi, gần
như bỏ qua Khúc Hướng Tiền. Tuy nhiên, Khúc Hướng Tiền cũng bị mới rồi
cuộn tranh bày ra làm giật mình. Người đàn ông phất tay gần như hủy diệt thế giới, lực lượng này chắc là phi tiên thật sự. Tại sao phi tiên xuất hiện ở đây, Khúc Hướng Tiền rất là khó hiểu.
Trước kia Khúc
Hướng Tiền có ngoài ý muốn tiến vào thiên ngoại thiên nhưng chưa từng có viễn cổ họa quyển mở ra thế này. Khúc Hướng Tiền liếc Âu Dương nửa
người còn trong lớp đất, gã biết tất cả điều này chắc liên quan đến hắn.
Một trận đồ to lớn hiện ra, dán sát mặt đất hình thành một quả cầu bao bọc Âu Dương.
Âu Dương hai tay chắp thành hình đao nhọn, không ngừng đâm xuyên quả cầu,
nhưng lực lượng trận đồ của cường giả ý chí viễn cổ không phải hắn bây
giờ có thể phá mở.
- Lực phi tiên của ngươi đâu? Ngươi không phải phi tiên sao? Ha ha ha ha! Không ngờ cuối cùng để ta có được Tứ Phương chiến kỳ!
Khúc Hướng Tiền rất kích động, gã nằm mơ cũng không ngờ Âu Dương sẽ vào
thiên ngoại thiên, đáng mừng nhất là hắn vào thiên ngoại thiên đã không
còn uy lực Tứ Phương chiến kỳ. Hiện tại Âu Dương là Đại Đế, hắn khó
thoát khỏi lòng bàn tay của Khúc Hướng Tiền.
- Khúc Hướng Tiền, ngươi có biết cái gì gọi là vui quá hóa buồn không?
Âu Dương không xé rách quả cầu nữa, hắn chắp hai tay sau lưng, bộ dạng cao thâm khó dò nhìn Khúc Hướng Tiền.
Âu Dương biết dựa vào lực lượng của mình là không có khả năng đánh thắng
dược Khúc Hướng Tiền, Tứ Phương chiến kỳ không nghe lời chút ào. Lần
trước chúng nó đi ra là bởi vì Âu Dương bị ném vào dị thời không, chúng
nó là vì mang chính mình mới đi ra. Bây giờ chúng nó hao phí lực lượng
rất lớn, trong khoảng thời gian ngắn muốn kích hoạt chúng nó cơ hồ là
không có khả năng.
- Ngươi không cần hù dọa ta, Khúc Hướng Tiền ta sống mấy ngàn năm, có cái gì chưa từng gặp, làm sao bị tiểu tử như ngươi hù sợ!
Khúc Hướng Tiền nhìn bộ dạng Âu Dương lúc này tuy cảm thấy hắn làm bộ làm
tịch nhưng tiểu tử này chưa từng hành động theo lẽ thường, thấy dáng vẻ
hắn như vậy khiến gã hơi lo âu.
Lúc này Âu Dương không cần giống
vừa rồi nghịch thiên mà đi, chỉ cần bùng phát ra một chớp mắt phi tiên
đủ đánh chết gã ngay tại chỗ.
- Lão già sống mấy ngàn năm, vậy ngươi cũng nên chết đi.
Hiện tại Âu Dương cũng hết cách, lực phi tiên thật sự k ôcnf, hắn chỉ có thể hù người.
*Vèo!*
Đang lúc Âu Dương nghĩ cách thì bỗng cuồng phong dấy lên, tiếp theo chỉ thấy phía xa mây đen bay tới đây.
Khúc Hướng Tiền thấy mây đen đột nhiên xuất hiện thì biến sắc mặt, bật thốt:
- Hồn Giả!
Phút chốc Khúc Hướng Tiền thậm chí không còn tâm trí giết Âu Dương, bỏ lại hắn chạy nhanh tới lối ra thiên ngoại thiên.
Khúc Hướng Tiền vừa chạy vừa la to:
- Tiểu tử, ta ở bên ngoài canh giữ, ngươi chỉ có hai con đường để đi. Một là chết trong tay Hồn Giả, một là đi ra ngoài bị ta giết chết! Ha ha ha ha...
Tiếng cười của Khúc Hướng Tiền cực kỳ cuồng vọng, nhưng
nhìn ra được gã rất e ngại Hồn Giả, nếu không thì cường giả ý chí viễn
cổ như gã sao lại bị hù đến chạy vắt giò ra thiên ngoại thiên.
Khúc Hướng Tiền lóe người độn ra thiên ngoại thiên, trận đồ trên người Âu Dương cũng biến mất.