Suy nghĩ đầu tiên của Âu Dương là mau chóng ra khỏi thiên ngoại thiên,
dù sao đã xem xong viễn cổ họa quyển. Bên kia mây đen đang bay tới đây,
mây đen có thể hù một cường giả ý chí bỏ trốn, hắn ở lại đây không khác
gì chịu chết.
Nhưng Âu Dương định hành động chợt khựng lại, mặc
dù mây đen đáng sợ nhưng chờ đợi hắn ở bê ngoài là Khúc Hướng Tiền, hắn
có ra ngoài cũng là đường chết.
- Bà nội nó! Ra ngoài là chết chắc, không bằng ở đây đụng độ Hồn Giả xem sao!
Âu Dương cắn răng, Khúc Hướng Tiền canh giữ bên ngoài, hắn đi ra ngoài chỉ có nước chết. Đứng ở đây tuy rằng nguy hiểm nhưng ít nhất tốt hơn là ra ngoài chăc chắn chết.
Lại nói Âu Dương từ trong viễn cổ họa
quyển thấy được trong thiên ngoại thiên toàn là thể linh hồn, hơn nữa
Khúc Hướng Tiền luôn hét Hồn Giả. Nếu nói trong thiên ngoại thiên thật
sự tồn tại một chủng tộc chưa biết, hơn nữa đều là thể linh hồn thì hắn
có gì mà sợ?
Âu Dương không sợ nhất là thể linh hồn, hôm nay đừng nói là Hồn Giả gì, dù là hồn phi tiên đến cũng phải chào thua!
Mây đen che đậy mặt trời, khiến rừng rậm vốn đã âm u càng như đêm đen. Bay
đầy trời là thứ giống như quỷ hồn, trông như là phim kinh dị.
Nếu là Âu Dương ở thế giới trước, thấy tình hình như vậy đã bị hù nhũn
chân. Nhưng từ khi hắn đến thế giới này, chính mắt thấy nhiều thứ còn
quái dị hơn, giờ đừng nói là quỷ hồn, Phật tổ đến cũng đừng mơ hù sợ
hắn.
- U u u...
Tiếng hú khiến người sởn tóc gáy vang lên
xung quanh Âu Dương, vô số cái bóng đủ màu bềnh bồng, mặt đất biến thành màu xanh quái dị. Nếu con gái có mặt ở đây chắc chắn đã bị hù ngất xỉu.
Âu Dương vẫn chắp hai tay sau lưng, nói:
- Hừ! Hồn Giả các ngươi là dựa vào hù người để thắng sao?
Hắn giương mắt nhìn lên cao, nếu nói cái gọi là Hồn Giả chỉ dựa vào thủ đoạn như vậy thì hắn cần gì sợ?
Mấy thứ này dù loại gì nhưng vẫn là loại linh hồn, hơi giống với huyễn trận của Huyễn Thuật Sư, chẳng qua lợi hại hơn huyễn thuật.
huyễn
trận của Huyễn Thuật Sư là dùng lực linh hồn ảnh hưởng kẻ địch tạo thành ảo ảnh, chỗ này xuất hiện linh hồn là linh hồn thật sự, nói theo kiểu
thế giới trước của Âu Dương thì mấy thứ này là ma quỷ!
- Oa oa oa...
Trên bầu trời mây đen cuồn cuộn, một quỷ thủ chộp xuống Âu Dương. Quỷ thủ
màu xanh nhìn cực kỳ đáng sợ, nhưng Âu Dương lười để ý, người hắn dâng
lên huyết sắc liệt diễm rực cháy
- Oa!
Khi huyết sắc liệt
diễm cháy lên thì mây đen vèo một cái bay ngược lại, những thể linh hồn
cách Âu Dương khá gần đều bị huyết sắc liệt diễm đốt trọi. Dù là quỷ thủ chộp xuống cũng bị huyết sắc liệt diễm đốt biến sắc.
- Giả thần giả quỷ! Hồn Giả nếu chỉ là hạng giả thần giả quy thì thật khiến ta thất vọng!
Dù miệng Âu Dương nói vậy nhưng trong lòng rất vui vẻ, nếu Hồn Giả đều là
thể linh hồn khống chế lực lượng linh hồn thì hắn ở đây tựa như thần
linh.
Bên ngoài có Khúc Hướng Tiền canh giữ, Âu Dương không ra
được, ở đây hắn được ích lợi. Nếu hắn đủ độc thì ở đây giết vào đỉnh Đại Đế, thậm chí giết ra ý chí viễn cổ cũng không phải không thể!
Thứ Kiêu cung xuất hiện trong tay Âu Dương, huyết sắc vòng xoáy tên nhảy
nhót trên dây cung. Thần Sư Chi Nhãn màu vàng của Âu Dương tỏa định thể
linh hồn màu đen ngay trung tâm mây đen phía xa, tên mang theo huyết
quang bắn ra!
Huyết sắc tên xuyên thấu tầng tầng mây đen, nưh xúc tua ác ma đánh vào thể linh hồn đen. Huyết sắc tên bắn trung thể linh
hồn đen, mây đen trên trời vèo một tiếng tan tác, mặt trời lại xuất
hiện, Hồn Giả dễ dàng bị Âu Dương một mũi tên diệt sát!
- Diệt hồn tiễn!
Sau khi Âu Dương một mũi tên bắn chết linh hồn thì cuối chân trời xuất hiện bão tố đen, Thần Sư Chi Nhãn xuyên qua bão tố thấy trung tâm có một thể linh hồn hình người mang theo kinh ngạc bay nhanh tới đây.
Chương 348: Giết! Đại Đế chân thân!
Bão tố đen hiện ra thực lực cường đại không gì sánh được, Âu Dương phát
hiện thể linh hồn trong bão đen phát ra lực lượng vượt qua sư phụ Bạch
Hủ Minh.
- Ý chí viễn cổ! Hồn Giả cũng có ý chí viễn cổ?
Âu Dương giật mình nhìn thể linh hồn đen bay đến, mặc dù đối phương bày ra ý chí viễn cổ nhưng hắn không hề sợ hãi. Có ý chí viễn cổ cũng vô dụng, dù sao là thể linh hồn, ý chí viễn cổ là lấy cách linh hồn tồn tại, cho dù gã có ý chí viễn cổ cũng chỉ có thể dùng lực linh hồn kéo theo.
Chỉ cần có liên quan đến linh hồn, đừng nói là ý chí viễn cổ, cho dù ngươi là ý chí phi tiên thì Âu Dương cũng không sợ.
Âu Dương liếm môi nói:
- Sân săn bắn không tệ!
Mới rồi cái tên bị Âu Dương bắn chết huyết lực đã nhập vào người hắn, lực
lượng kẻ bị hắn một mũi tên bắn chết đủ so với cảnh giới đỉnh pháp thân, đây là điều hắn không dám tưởng tượng.
Nếu như ở Chân Linh Giới, Âu Dương tin tưởng trừ phi đỉnh Đại Đế sử dụng Đại Đế chân thân, nếu
không thì hắn không thể một mũi tên xuyên chết một đỉnh pháp thân.
- Nhân tộc!
Thể linh hồn đen xuất hiện cách Âu Dương trăm mét, bão tố tan đi, một thể
linh hồn trông không khác gì con người xuất hiện cách hắn không xa.
Nếu như người bình thường ở đây có lẽ sẽ nhìn lầm ông lão là một Huyễn
Thuật Sư linh hồn cường đại, nhưng Âu Dương trời sinh có lực cảm giác
khó tả với linh hồn, Thần Sư Chi Nhãn càng nhìn thấu tất cả.
Vậy nên mặc kệ ông lão này có che giấu cỡ nào cũng khó thoát khỏi mắt Âu Dương.
- Hồn Giả?
Âu Dương là lần đầu tiên đụng tới Hồn Giả. Từ ngữ Hồn Giả này lúc ở Chân
Linh Giới hắn chưa nghe nói qua, họ ngư ngụ ở thiên ngoại thiên cách
Chân Linh Giới chỉ một cách cửa, tại sao chưa từng đi Chân Linh Giới?
Hồn Giả cường đại như ông lão nếu thật sự tiến vào Chân Linh Giới thì
bây giờ cách cục của Chân Linh Giới chắc chắn sẽ bị sửa đổi.
Ông lão nhìn Âu Dương, nói:
- Ta càng thích nhân loại các ngươi thành Hồn tộc chúng ta!
Toàn thân lão từng tia lực linh hồn dùng cách mắt thường khó thấy từ mặt đất lan tới chỗ Âu Dương đứng.
Âu Dương mặt mang nụ cười tàn nhẫn. Vốn hắn không tiện xuống tay diệt lão
già này, nhưng nếu lão tặc muốn tìm chết thì Âu Dương không ngang đưa
lão về vườn.
- Không phải tộc ta thì phải chết, nhân tộc các
ngươi hãm hại Hồn tộc chúng ta đủ nhiều, Hồn tộc thề bất cứ nhân loại
nào tiến vào Hồn Giới đều phải chết!
Ông lão dứt lời, dưới đất vô số sợi tơ linh hồn quấn quanh người Âu Dương, định xé rách cơ thể hắn,
tiến vào linh hồn hắn, xé nát linh hồn thành từng mảnh.
Rất
nhanh, vô số sợi tơ linh hồn bao bọc Âu Dương thành cái kén, nhưng ông
lão áo đen lại giật nảy mình. Bởi vì dù tơ linh hồn của lão bao bọc
người Âu Dương nhưng không thể tiến vào thân thể hắn.
Giọng Âu Dương truyền ra từ kén tơ:
- Thật ra ta rất lương thiện, chẳng qua ngươi nói không phải tộc ta thì phải chết, hôm nay để ta đưa ngươi về chầu ông bà!
Ông lão hét to, hai tay ngưng tụ ra móng vuốt như quỷ quái chộp hướng Âu
Dương. Nhưng lão mới vọt tới nửa đường thì từ dưới chân Âu Dương bốc lên huyết sắc liệt diễm