Sở Tương Hợp cười khẽ. Hắn đã đặt rất nhiều hy vọng vào Âu
Dương. Hắn làm sao có thể để những chuyện phàm tục này ảnh hưởng tới Âu
Dương. Quyết định của hắn chính là khiến Âu Dương có thể tận tâm tận lực đi tu luyện.
- Tước? Có phải chính là cầm nắm tiền ăn không ngồi rồi hay không?
Âu Dương cười khà khà. Nếu như vậy, hắn còn có thể miễn cưỡng tiếp nhận
được. Đời trước hắn chính là một tên quỷ nghèo khó. Đến trường còn phải
dựa vào tiền học bổng và tiền thưởng trong các giải thi đấu. Đời này
hắn có năng lực cũng không thể tiếp tục làm quỷ nghèo khó chứ?
- Nếu như ngươi nhất định phải lý giải như vậy cũng không sai.
Sở Tương Hợp có chút phê bình kín đáo đối với cách lý giải của Âu Dương.
Tước trong mắt vô số người đều thần thánh, nhưng trong mắt của hắn lại
trở thành ăn không ngồi rồi. Nếu để cho các vị tước gia trong Đô Thành
biết được, chỉ sợ bọn họ có thể tức giận tới mức hộc máu.
- Là xe ngựa của quốc! Trời ạ, đúng là xe ngựa của quốc sư! Quốc sư vạn tuế!
Thời điểm hai người đang ở trong xe ngựa đàm luận, xe ngựa cũng đã đi vào
trong Đô Thành. Biểu tượng quyền trượng mây mù thật sự quá dễ nhìn. Tại
Đại Vận, cho dù là trẻ con bảy, tám tuổi, cho tới ông lão tám mươi
tuổi, có người nào không biết bản thân quyền trượng mây mù đại diện cho
điều gì.
- Quốc sư vạn tuế! Quốc sư vạn tuế!
Bên ngoài đã
có vô số người quỳ xuống đất. Bất kể là người buôn bán nhỏ hay bách tính bình dân, hay hoặc quan to quý nhân, lúc này nhìn thấy xe ngựa của Sở
Tương Hợp đi tới liền thi nhau ngã quỳ dưới mặt đất.
Một đoàn mây mù từ xung quanh xe ngựa tản ra. Mây mù do Sở Tương Hợp tạo thành. Đây
là huyễn thuật của Sở Tương Hợp. Lúc này hắn đang lợi dụng huyễn thuật
hỏi thăm những người này một chút.
- Đúng là quốc sư! Quốc sư ở trên xe ngựa!
Nhìn thấy mây mù từ trong xe ngựa tản ra, những người này càng điên cuồng
hơn nữa! Theo Âu Dương thấy, bọn họ quả thực còn điên cuồng hơn cả những fan hâm mộ của các minh tinh thời hiện đại. Nhưng bọn họ điên cuồng nữa cũng không sao. Bất kể bọn họ la thét ầm ĩ thế nào, bất kể điên cuồng
như thế nào, bọn họ vẫn giữ một khoảng cách đối với xe ngựa để xe ngựa
có thể thoải mái đi qua. Có lẽ đây cũng là một cách bọn họ tỏ lòng kính
ngưỡng đối với Sở Tương Hợp.
- Thật ra suy nghĩ của người bình
thường rất đơn giản. Bọn họ cần một người anh hùng cứu vớt tất cả bọn
họ. Ta thủ hộ Đại Vận gần trăm năm, lại sắp rời khỏi đây. Ta hi vọng có
một ngày bọn họ không phải gọi tên Sở Tương Hợp ta nữa, mà gọi tên Âu
Dương nhà ngươi! Ta hi vọng có một ngày phía ngoài xe ngựa không phải là biểu tượng quyền trượng mây mù nữa, mà là Thứ Kiêu Cung của ngươi!
Sở Tương Hợp nói với Âu Dương. Theo hắn thấy, Âu Dương cũng kinh sợ trước cảnh tượng bên ngoài.
Âu Dương khẽ gật đầu một cái, không nói gì. Nếu như không phải đã từng
trải qua vô số chiến dịch cùng với những tiếng hoan hô của quân đông
nam, có lẽ hiện tại Sở Tương Hợp nói vậy sẽ khiến hắn nhiệt huyết sôi
trào. Nhưng hiện tại Âu Dương biết, vẫn là câu Bì Ba đã nói.
-
Mọi người cần anh hùng, nhưng ngươi muốn làm anh hùng nhất định phải có
thực lực xứng với một người anh hùng. Bằng không sẽ có một ngày nào đó
bọn họ sẽ đạp ngươi dưới chân, sau đó kêu lên tên của người anh hùng
tiếp theo. . .
Bì Ba nói rất đúng, cũng rất hợp với tới suy nghĩ
của Âu Dương. So với loại hư danh này, Âu Dương càng khát vọng có được
thực lực cùng với Chân Linh Giới thần bí kia.
- Trước tiên ta dẫn ngươi đi Lăng Hoa biệt viện dạo chơi đã. Nơi đó tập trung tất cả thiên
tài của Đại Vận ta. Có lẽ ở đó ngươi có thể tìm được điều ngươi muốn.
Sở Tương Hợp nhìn thấy rõ, Âu Dương có vẻ như đã miễn dịch với những tiếng tung hô này. Theo lý đây không phải là điều mà một hài tử mười mấy tuổi nên có. Nhưng trên người Âu Dương có quá nhiều bí mật, Sở Tương Hợp đã không cảm thấy kinh ngạc nữa.
Nghe thấy Sở Tương Hợp nói muốn
dẫn mình đi gặp các thiên tài của Đại Vận, tinh thần Âu Dương lập tức
trở nên phấn chấn. So với những tiếng hoan hô này, hắn càng yêu thích
thiên tài hơn! Đúng như lời hắn đã nói, ta không phải là thiên tài,
nhưng các thiên tài, các ngươi nỗ lực tu luyện đi. Chỉ có các ngươi nỗ
lực tu luyện hơn nữa, ta mới có thể tăng cấp nhanh hơn!
Không
phải là thiên tài, nhưng có thể săn bắt thiên tài. Hắn nhất định là bi
kịch của thiên tài, là kẻ huỷ diệt thiên tài! Ông trời cho hắn năng
lực quỷ dị như vậy, có lẽ chính là để kết thúc thiên tài.
- Lăng
Hoa biệt viện chính do một tay lão phu sáng lập. Cho đến ngày nay, trong Lăng Hoa biệt viện đều là những người thuộc thế hệ trẻ tuổi có thiên
phú trác việt, đồng thời cũng là tương lai của Đại Vận quốc ta. Hiện
tại, Lăng Túc và Lý Vĩ đều đang ở trong Lăng Hoa biệt viện. Chỉ có điều
hai người bọn họ đã bế quan. Muốn đi ra có lẽ chí ít phải một năm. Cho
nên ngươi tạm thời không gặp hai người bọn họ được.
Khi Sở Tương
Hợp nhìn thấy Âu Dương nghe nói mình không gặp Lăng Túc và Lý Vĩ được
liền lộ vẻ thất vọng, hắn vội vàng tiếp lời nói.
- Nhưng đừng
thất vọng! Trong Lăng Hoa biệt viện vẫn có rất nhiều nhân vật thiên tài
không kém hơn Lăng Túc. Hoàng tử Đại Vận, Vương Phong Minh là người rất
xuất sắc. Ngoài ra trong những thiên tài thế hệ tuổi trẻ, người có tên
Tiêu Vân Cận cũng là nhân vật không tầm thường. Đồng thời cũng là đội
hữu với ngươi trong hội võ tứ quốc lần này. Lần này các ngươi phải giao
lưu với nhau nhiều một chút.
- Bọn họ giai mấy?
Âu Dương
nghe thấy hoàng tử này cũng là thiên tài, hắn không tránh được cảm thấy
hiếu kỳ đối với hai người này. Có thể được Sở Tương Hợp coi trọng, vậy
người đó hoặc là thiên phú dị bẩm, hoặc là người có năng lực đặc biệt
giống như mình. Hai người này có thể được Sở Tương Hợp đặc biệt chọn ra
từ trong các thiên tài, nói vậy nhất định không đơn giản.
- Vương Phong Minh năm nay hai mươi bảy tuổi, Lục Tiên ngũ giai. Tu vi bản
thân thực sự không kém. Nhưng tính cách của người này khá kiêu ngạo. Tuy nhiên dù sao hắn cũng xuất thân hoàng gia, khó tránh khỏi có mấy phần
kiêu ngạo.
Sở Tương Hợp nói về Vương Phong Minh trước. Thời điểm
hắn nói tính cách của người này khá kiêu ngạo, Âu Dương phát hiện hắn
khẽ lắc đầu. Xem ra hắn hiểu rõ một người như vậy rất khó có thể thành
báu vật.
- Còn về Tiêu Vân Cận, hai mươi hai tuổi, cũng có thực
lực ngũ giai. Yêu khí nồng đậm gần như đã có thể chiến đấu vượt giai. Có cơ hội ngươi nên cố gắng giao lưu với hắn một phen!
Rõ ràng Sở
Tương Hợp cảm thấy hài lòng về Tiêu Vân Cận hơn Vương Phong Minh. Trước
khi gặp được Âu Dương, thật ra Sở Tương Hợp vẫn xem hắn là như người nối nghiệp để bồi dưỡng. Nhưng sau khi Âu Dương xuất hiện hắn đã hiểu được. Bất kể là tính cách hay tiềm lực, Âu Dương vẫn cao hơn Tiêu Vân Cận một bậc.
Tuy thực lực của Tiêu Vân Cận nhìn có vẻ mạnh hơn Âu Dương, nhưng người này chỉ có thể được xem là đóa hoa lớn lên trong nhà kính.