- Không biết! Dù sao vẫn còn mười lăm năm nữa. Trong thời gian dài như
vậy, ta làm sao biết được trong mười lăm năm này sẽ phát sinh chuyện gì? Nói không chừng đến lúc đó ta đã cưới vợ sinh con, quá vui sướng với
cuộc sống ở đây!
Trên mặt Âu Dương khẽ cười nói.
- Ngươi sẽ không làm như vậy! Sư phụ người sẽ không làm như vậy đâu!
Tử Thần bỗng nhiên mở miệng, lập tức đem Âu Dương cái kia mình lập lời nói dối cho xuyên thủng rồi! Không sai, Tử Thần xác định Âu Dương tuyệt đối sẽ không dễ dàng cưới vợ sinh con.
- Sư phụ, ta không phải là
người mù. Ta sống nhiều năm như vậy, lẽ nào ta không nhìn ra tình cảm
của Lưu Tĩnh đối với sư phụ sao? Tuy rằng hàng ngày Lưu Tĩnh đều tùy
tiện, nhưng trong mắt của cô bé mỗi giờ mỗi khắc đều quan tâm sư phụ.
Nhưng trước sau sư phụ vẫn là bộ dạng từ chối người ngoài ngàn dặm. Lẽ
nào sư phụ còn không hiểu sao?
Tử Thần biết, Âu Dương khẳng định đã nhìn ra.
- Ha ha, Lưu Tĩnh đối với ta mà nói giống như một bằng hữu tốt nhất. Ta với cô ấy không có khả năng có cái gì!
Bản thân Âu Dương cũng biết, điều này không phải là mình từ chối người
ngoài ngàn dặm, mà bởi vì Âu Dương căn bản không thể phát sinh tình cảm
đó với Lưu Tĩnh.
Điều này rất bình thường. Phần lớn thời điểm nam nhân đều thích nữ nhân xinh đẹp. Nhưng nếu như nữ nhân xinh đẹp này mỗi ngày đều ở chung một chỗ với ngươi, từ xưa tới nay hai người này lại
chưa từng nhắc đến bất kỳ vấn đề tình cảm nào. Như vậy chậm rãi sẽ khiến người ta quên lãng những thứ đó. Âu Dương chính là như vậy. Hắn đối với Lưu Tĩnh hoàn toàn không thể phát sinh được tình cảm nam nữ kia.
- Lưu Tĩnh đáng thương...
Tử Thần lắc đầu. Hiện tại Lưu Tĩnh còn nhỏ, vẫn không có vấn đề gì. Nhưng
chuyện như vậy sớm muộn cũng sẽ bạo phát. Đến lúc đó Âu Dương sẽ xử lý
những điều này như thế nào?
Âu Dương cười khổ một tiếng nói:
- Từ từ cô ấy sẽ lớn lên. Đến lúc đó có lẽ không cần ta nói ra, cô ấy cũng sẽ hiểu rõ.
Thời điểm Âu Dương nói những điều này, trong lòng dường như có một cái bóng
chợt lóe lên. Cái bóng này giống như đã xâu chuỗi tất cả lại thành một
đường. Âu Dương có một loại ảo giác. Nếu mình có thể nắm lấy sợi dây
này, mình có thể giải thích được tất cả bí ẩn đó.
Gió tuyết càng
lúc càng lớn. Cho dù trong thành không có đêm, nhưng đêm khuya cũng chỉ
có rất ít người đi lại trên đường phố. Mặc dù một vài người uống say
cũng thi nhau gọi điện thoại bảo vợ hoặc người thân của mình tới đón
mình về nhà, để tránh mình ngã vào ven đường chết vì lạnh.
Hai
người Âu Dương với Tử Thần đi trong tuyết. Hắn nhìn từng đôi vợ chồng
dìu nhau đi trong gió quyết, không ngờ trong tim hắn chợt cảm thấy chua
xót.
- Mỗi lần đều uống nhiều như vậy, khuyên ngươi bao nhiêu lần cũng không nghe!
Một người phụ nữ trung niên đỡ một hán tử uống quá nhiều quá say, vừa đi vừa oán giận!
Nhìn cảnh tượng như vậy, cái bóng trong lòng Âu Dương lại chớp động! Trong
biển mai, một cái bóng mơ hồ đứng lặng lẽ ở đó nhìn mình. Nàng không mở
miệng nói câu nào, cũng không có vẻ mặt khiến mình cảm thấy có bất kỳ
gánh nặng nào. Nàng chỉ lẳng lặng nhìn mình, lẳng lặng chờ đợi như vậy!
- Ta chưa bao giờ từ bỏ! Ngươi thì sao?
Giọng nói này lại một lần nữa vang lên trong lòng Âu Dương. Giọng nói này vừa vang lên, cái bóng kia cũng thuận theo đó mà tan vỡ.
Lần này Âu
Dương không cảm thấy hoang mang. Hắn bỗng nhiên có một nghi ngờ. Nữ tử
đứng trong biển mai lẳng lặng chờ đợi có thể chính là điểm quy tụ cuối
cùng của mình.
Âu Dương thích nữ tử yên tĩnh. Tuy rằng trong tên
của Lưu Tĩnh cũng có một chữ tĩnh, nhưng bất kỳ người nào quen biết với
Lưu Tĩnh đều tuyệt đối không liên hệ cô với chữ tĩnh kia.
Nhưng
còn nữ tử trong biển mai kia là ai? Nàng cứ lẳng lặng như vậy đợi chờ
mình, chưa bao giờ đi tranh đoạt, chưa bao giờ ôm oán hận. Cho dù vào
thời điểm tuyệt vọng nhất cũng chưa bao giờ từ bỏ! Một nữ tử như vậy rốt cuộc đang ở đâu? Mình còn có thể gặp được nàng hay không?
Bí ẩn
này ở trong tim Âu Dương, nhưng trước sau Âu Dương vẫn không suy nghĩ.
Bởi vì Âu Dương biết, ký ức chết tiệt kia của mình thực sự rất cổ quái.
Mình càng cố gắng suy nghĩ, sẽ càng chẳng nghĩ ra được điều gì. Một khi
mình từ bỏ suy nghĩ, nó lại thỉnh thoảng xuất hiện ở trước mắt của mình
giống như đang nhắc nhở mình điều gì đó vậy.
Một đêm gió tuyết,
Tử Thần vẫn cùng Âu Dương đi trên đường phố Bắc Kinh suốt một đêm. Đối
với hai người không phải nhân loại này mà nói, gió tuyết như vậy, cái
lạnh giá như vậy hoàn toàn không có chút tác dụng nào đối với bọn họ.
Bây giờ Tử Thần xem như đã có bước đi ban đầu đối với phương pháp thánh
chiến. Hắn đã có thể vận dụng một vài tiểu kĩ đơn giản thích hợp. Nhưng
những tiểu kỹ này tăng lên về chất. Tử Thần cũng biết, một khi mình thật sự nắm giữ được tất cả những điều này, lực lượng của mình có thể thoát
khỏi sự ràng buộc của thân thể, sau đó đi tới con đường của Âu Dương.
Tuy nhiên Tử Thần có chút quá lạc quan. Trăm vạn người của Chiến tộc, mỗi
người trong số bọn họ đều sẽ có thiên phú không kém gì Tử Thần. Nhưng
trong trăm vạn người của Chiến tộc chỉ xuất hiện một Chiến Vương và một
Âu Dương! Cho nên nói, muốn tu luyện tới mức tâm muốn chính là niệm đạt, không phải nói ngươi có thiên phú là có thể làm được.
- Nếu như
để người ta biết ngày hôm nay ngươi muốn tham gia cuộc thi kia, nhưng
tối hôm qua ngươi lại đi khắp nơi trong gió tuyết suốt một đêm, không
biết mọi người sẽ nghĩ như thế nào?
Tử Thần và Âu Dương dừng lại trước một cửa hàng sữa đậu nành, vừa uống sữa đậu nành và nói chuyện.
- Thật ra ta tham gia thi đấu chỉ vì hoàn thành một tâm nguyện của Lưu
huấn luyện viên. Lưu huấn luyện viên rất hi vọng tương lai có một ngày
ta có thể lấy được giải quán quân! Đương nhiên đây thực sự là giải quán
quân cấp thế giới!
Âu Dương biết, kỳ vọng của Lưu Khải Hàng đối
với mình rất cao. Hắn hi vọng tương lai mình có thể đứng tại giải thi
đấu thế giới, cầm chiếc cúp tượng trưng cho giải quán quân của thế giới.
Bây giờ mình giúp Lưu Khải Hàng hoàn thành giấc mộng này chỉ là một chuyện
rất đơn giản. Mặc dù đã rất lâu mình không luyện bắn tên, nhưng bắn tên
đối với Âu Dương mà nói giống như uống nước ăn cơm vậy. Nhất cử nhất
động của mình đều đặt ở trong đó, căn bản không cần như hệ thống huấn
luyện giống như người bình thường.
Âu Dương còn có một loại cảm
giác! Hình như tiễn thuật của mình đã không còn là tiễn thuật thi đấu
nữa. Hình như mũi tên của mình thật sự là mũi tên giết người! Bởi vì Âu
Dương có một đoạn ký ức ngắn ngủi, mũi tên của mình bắn ra có màu giống
như màu máu, dường như thật sự dùng máu để ngâm nó vậy.
Cảm giác
nếu như một người bình thường nhìn thấy có lẽ sẽ trực tiếp ói ra. Nhưng
tới thời điểm đó theo bản năng Âu Dương lại có một cảm giác hưng phấn.
Trong đoạn ký ức ngắn ngủi này, tay mình cầm một chiến cung giống như cái
cung ở sau lưng mình, cầm một mũi tên giống như bị ngâm trong máu, kéo
cung bắn tên...