- Ha ha, thật ra chuyện này không phải là chuyện quan trọng nhất. Hôm
nay Lôi Minh tôi đến đây chỉ muốn hỏi tiên sinh một câu, Thiệu Phong thế sao?
Lôi Minh nói xong, rốt cuộc thoáng nhìn về phía Thiệu
Phong. Mà lúc này tim Thiệu Phong đang vô cùng căng thẳng. Rất rõ ràng
câu nói tiếp theo của Âu Dương có thể sẽ quyết định tương lai của hắn.
Đặng Thiến cũng trở nên khẩn trương theo. Cô rất nghi ngờ nếu như tiếp theo
Âu Dương lắc đầu, vậy Thiệu Phong sẽ bị người đẩy từ thiên đường trực
tiếp rơi vào trong địa ngục sao?
Tuy nhiên bọn họ đều thất vọng. Bởi vì Âu Dương không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ hời hợt nói:
- Trong lòng Lôi Minh tướng quân đã sớm có một quyết định, cần gì phải hỏi ta nữa?
- Ha ha, được rồi. Vậy coi như ta đã rõ ràng! Hôm nay có thể thảo luận
với Âu Dương tiên sinh một phen cũng coi như là Lôi Minh có phúc ba đời. Lôi Minh không quấy rầy, liền cáo từ!
Lôi Minh nói xong không hề dây dưa, đứng dậy quay về phía Âu Dương thi lễ, sau đó xoay người rời đi!
Không có ai ngăn cản Lôi Minh. Thậm chí ngay cả Thiệu Phong cũng không ra
ngoài tiễn Lôi Minh. Bởi vì cho đến giờ phút này trong lòng Thiệu Phong
vẫn đang suy nghĩ. Vừa nãy Âu Dương nói như vậy rốt cuộc là có ý gì?
- Không cần khẩn trương? Ngươi vẫn hơi non một chút. Lẽ nào ngươi không
nhìn ra trên mặt Lôi Minh có mấy phần uể oải sao? Có thể tiếp theo ngươi không cần chờ lâu như vậy!
Âu Dương uống chén trà trong tay, sau đó thong thả nói.
Âu Dương vừa nói ra những lời này, trên mặt Thiệu Phong nhất thời hiện ra một nụ cười.
- Đừng quá khẩn trương. Ngươi rất tốt. Chí ít hiện tại ta đã thấy ngươi
rất thích hợp để đi theo con đường này. Hôm nay Lôi Minh tới đây có lẽ
cũng biết những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay. Nói vậy hắn hẳn là
rất hài lòng đối với ngươi!
Âu Dương biết, ở Bắc Kinh, đây chính
là địa bàn của Lôi Minh. Mình ở chỗ này một ngày uống mấy chén nước,
chắc hẳn Lôi Minh cũng có thể biết được.
Cho nên bắt đầu từ khi
bọn họ tiến vào chỗ này, chắc hẳn Lôi Minh đã biết tất cả. Mà hôm nay
chuyện Thiệu Phong đại náo Thiên Hồng chắc hẳn hắn cũng đã rõ.
Mà hôm nay cách thức giải quyết sự việc của Thiệu Phong đủ chu đáo. Đặng
gia thực sự bất kham, nhưng mạng lưới liên lạc của Đặng gia cũng rất
lớn. Từ phương diện nào đó mà nói, ở thời đại này điều bọn họ theo đuổi
chính là ổn định. Cho nên chỉ cần Đặng gia không quá đáng bọn họ không
nguyện ý tiêu diệt Đặng gia.
Cho nên trong bữa tiệc ngày hôm nay, trên thực tế Thiệu Phong đã lén lút giúp Đặng gia một lần. Chỉ có điều
khi đó Đặng Dương với Đặng Thiến đều không hiểu. Nhưng tin tưởng khi hồi báo sự tình đến tai những lão già của Đặng gia, những lão già kia nhất
định sẽ rất cảm kích Thiệu Phong.
Ngày hôm qua Thiệu Phong đại
náo Thiên Hồng nhìn qua là khiến Đặng gia mất mặt, nhưng Đặng gia nhất
định có thể hỏi thăm ra chuyện của Âu Dương. Bọn họ sẽ hnhanh chóng biết được, trên thực tế trước mặt Âu Dương, Thiệu Phong chỉ là một con cừu.
Con cừu này đã giúp bọn họ thoát khỏi miệng của một con cọp. Nếu không
thì, một khi con cọp này phát uy. Cho dù toàn thiên hạ đều muốn bảo vệ
Đặng gia bọn họ cũng chết chắc.
Lúc này Đặng Thiến đã hiểu, từ
lời nói giữa Âu Dương và Lôi Minh, Đặng Thiến đã hiểu rõ ngày hôm nay
Thiệu Phong vô hình trung đã giúp bọn họ một tay. Cho nên lúc này thần
sắc Đặng Thiến nhìn Thiệu Phong có mấy phần cảm ơn!
- Mỹ nữ, muốn cảm ơn ta thì lấy thân báo đáp đi!
Lôi Minh mới vừa đi, Thiệu Phong liền khôi phục lại dáng vẻ tiểu bạch kiểm
của hắn. Câu nói này của hắn trực tiếp khiến những người ở chỗ này không thể nói được gì nữa. Ai có thể liên hệ giữa gia hoả này với Thiệu Phong ở Thiên Hồng?
- Có phải ngươi bị tâm thần phân liệt hay không?
Lưu Tĩnh nhìn Thiệu Phong với vẻ thương hại. Nếu như người không biết còn cho rằng Thiệu Phong bị tâm thần phân liệt!
Thiệu Phong lúng túng ho khan một tiếng. Nhưng hắn mặc kệ ánh mắt của những
người khác, trực tiếp ngồi xuống trước máy vi tính tiếp tục chơi trò
chơi trực tuyến của hắn, tiếp tục trò chơi tán gái của hắn...
Tử
Thần bảo Đặng Thiến rời khỏi đó. Dù sao trong số những người ở đây, Đặng Thiến là người duy nhất bị tính là người ngoài. Tử Thần biết bọn họ
không có lý do gì để giữ Đặng Thiến. Cho nên hắn bảo Đặng Thiến rời khỏi khách sạn ngay trong đêm đó...
Đêm khuya yên tĩnh, Âu Dương ngồi trên nóc của một tòa nhà cao nhất tại Bắc Kinh. Tuy rằng trời đang đầy
tuyết lớn, nhưng thành phố này vẫn đèn hoa rực rỡ. Đây là một thành
không có đêm!
- Sư phụ, ngươi đến từ thế giới kia sao?
Tử Thần ngồi bên cạnh Âu Dương. Lúc này Tử Thần có vẻ muốn yên tĩnh hơn bất kỳ lúc nào.
- Không biết...
Âu Dương lắc đầu. Trong đầu của hắn rõ ràng có rất nhiều ký ức đứt đoạn.
Nhưng hắn lại nhớ không nổi bất kỳ quá khứ nào của mình. Âu Dương không
tin mình thật sự tỉnh lại sau một giấc ngủ liền nắm giữ những năng lực
này. Hắn biết mình nhất định cũng có một quá khứ, một quá khứ đầy máu
tanh và truyền kỳ. Chỉ có điều bất kể nói thế nào hắn cũng không có cách nào tìm được quá khứ của mình!
- Sư phụ, sau mười lăm năm nữa ngươi sẽ theo ta rời khỏi đây chứ?
Thật ra Tử Thần đã sớm muốn hỏi về vấn đề này.
Lần này Âu Dương không hề trả lời, mà vươn tay ra hứng lấy từng bông tuyết
trắng từ trên trời bay xuống. Bông hoa tuyết nằm trong tay Âu Dương cũng không hề tan đi, giống như bàn tay Âu Dương không có bất kỳ nhiệt độ
nào.
- Quyền lợi càng lớn, trách nhiệm cũng càng lớn. Thực lực
càng mạnh, trách nhiệm cũng càng lớn. Ta luôn cảm thấy con đường của ta
dường như có một trọng trách lớn. Nhưng ta lại không biết rốt cuộc trọng trách này đến từ nơi nào...
Âu Dương tự nói với mình. Trong khi hắn nói chuyện, hắn nghĩ tới cái cung sau lưng mình!
- Thứ Kiêu Cung!
Trong nháy mắt trong đầu Âu Dương không ngờ xuất hiện tên của cái cung kia!
Trong thời khắc đó, một con cú lớn giương cánh bay lượn kéo theo hỏa
diễm huyết sắc hừng hực thiêu đốt bay từ trời nam về phía Tây Bắc! Cảnh
tượng như vậy đã xuất hiện ở trong đầu Âu Dương!
- Ta chưa bao giờ từ bỏ...
Một giọng nói vang lên trong lòng Âu Dương, sau đó Âu Dương thoót ra tthành lời...
- Ta chưa bao giờ từ bỏ!
Âu Dương xin thề, câu nói này tuyệt đối không phải là do bản thân hắn tự
nói với mình. Dường như trong thân thể của mình có một linh hồn cùng tồn tại đã nói với mình những điều này.
Âu Dương suy nghĩ một lát.
Nhưng từ đầu đến cuối, hắn vẫn không hiểu được rốt cuộc tại sao hắn lại
nghe được âm thanh của linh hồn này!
- Sư phụ, sau mười lăm năm nữa, sư phụ sẽ theo ta rời đi không?
Tử Thần thấy Âu Dương không hề trả lời, lại hỏi lại vấn đề này. Thật ra
trong lòng Tử Thần đã hi vọng Âu Dương sẽ cùng hắn rời khỏi thế giới
này. Dù sao thế giới này chẳng qua chỉ là thế giới của con người. Trong
mắt Tử Thần, mình đã là thần. Thần hẳn có thế giới của thần. Sư phụ lại
càng là thần linh. Hẳn là sư phụ cũng nên đi tới thế giới của thần!