Yêu Cung

Chương 1053: Chương 1053: Một đời kiêu hùng (2)




- Ngươi nói đi!

Âu Dương nhìn Nghi Quân, hắn biết lúc này Nghi Quân có lẽ đã thật sự giải khai khúc mắc trong lòng, bằng không hắn tuyệt đối sẽ không nói ra chuyện bản thân đã phóng xuất Thiên Vương. Dù sao chuyện này cũng dễ dàng khiến hắn để lại tiếng xấu muôn đời sau khi chết, nhưng lúc này Nghi Quân tin tưởng Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập, hắn tin tưởng hai người kia có thể giữ kín bí mật này cho hắn.

- Sau khi ta chết, hãy giúp ta tìm nữ nhi của ta, sau đó nói với nó, ta sai rồi, ta không đáng để nó tha thứ, hi vọng nó có thể quên ta, chứ đừng mang nỗi hận ta tiến vào trong luân hồi vạn thế...

Trong mắt Nghi Quân đã chứa chan nước mắt, lời nói của người sắp chết lúc nào cũng lương thiện quả thật không sai. Trước kia khi Thẩm Điển sắp chết mới minh bạch tất cả chỉ là nước chảy mây trôi, hiện tại Nghi Quân cũng minh bạch, tất cả chẳng qua là chấp nhất mà thôi.

- Ta biết rồi, ta sẽ nói cho nàng biết, phụ thân của nàng không phải một ác ma, phụ thân của nàng cũng rất yêu thương nàng!

Âu Dương minh bạch, nữ nhi của Nghi Quân có lẽ đã tiến vào luân hồi, tìm một người như vậy đương nhiên là rất khó, nhưng Âu Dương vẫn nguyện ý làm, chuyện này coi như hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của một người cả đời kiêu hùng!

- Nghi Quân ta một đời kiêu hùng, nhưng đi đến hiện tại ta đã có được cái gì? Thê tử bị ta giết! Nữ nhi hận ta, thà rằng chết đi tiến vào luân hồi cũng không muốn từ bỏ hận ý với ta! Thủ hạ của ta đều vì ta mà chết, còn ta lại chỉ mỉm cười với tất cả mà thôi, nếu như... Nếu như ta có thể sớm tỉnh ngộ, có lẽ…. có lẽ mọi chuyện đã.....

Nước mắt của Nghi Quân đã thấm đẫm y phục của hắn.

Một đời kiêu hùng tới giây phút cuối cùng của cuộc đời, hồi tưởng lại tất cả mới minh bạch sai lầm của mình, nhưng quá muộn, tất cả đều đã quá muộn!

- Ha ha ha! Nghi Quân ta chín tuổi nhập tiên đạo, mười lăm tuổi thành Linh Tiên! Hai mươi hai tuổi chém hết cường giả hải ngoại, trăm năm đắc ngộ tổ đạo, tự lập vạn tiên vua! Vạn tiên vua! Ha ha ha ha! Vạn tiên vua! Cả đời này của ta đều là vì hư danh mà phấn đấu, vì hư danh...... Ta có được cái gì? Thứ ta có được là vợ con ly tán, thứ ta có được là chúng bạn xa lánh, đến cuối cùng ta có được cái gì? Ông trời! Ngươi nói cho ta biết...... Cuối cùng ta có được cái gì?

Lúc này thân thể Nghi Quân đứng thẳng tắp, hắn ngưỡng vọng trời xanh, quát hỏi trời xanh!

- Ầm ầm!

Lôi điện bi ca! Hôm nay bắt đầu vì con người kiêu hùng này tấu lên bi ca cuối cùng, xem như đưa hắn đến lữ trình cuối cùng của cuộc đời!

- Ầm ầm...

Toàn bộ tiên giới, không sai, lần này cũng giống như lần của Âu Dương, toàn bộ tiên giới đều tấu lên lôi điện bi ca, bất luận đang ở phương nào đều có thể nhìn thấy lôi điện bi ca khắp bầu trời! Vô số người bắt đầu suy đoán lần này rút cuộc là vị cường giả nào đã bỏ mình!

- Thì ra thứ ta có được chính là sự thương hại của trời xanh với ta! Thương hại! Đúng vậy, ta thật đáng thương, ta sống một đời, tranh đoạt một đời những không biết mình tranh đoạt được cái gì... Ta dùng thứ trân quý nhất đổi lấy bi ca của ông trời với ta! Ha ha ha ha! Nếu có kiếp sau ta sẽ không làm vạn tiên vua gì nữa, ta chỉ cầu thê tử bình an, chỉ cầu tử nữ an khang... Kiếp sau...

Lúc này thân thể Nghi Quân bắt đầu hiện ra trạng thái hư vô, nửa đoạn thân thể ở dưới của hắn đã bị linh hồn hỏa diễm thiêu đốt, hắn cách tử vong càng ngày càng gần.

- Âu Dương! Nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ tham gia hôn lễ của ngươi, nếu có kiếp sau ta nhất định cùng ngươi nâng cốc ngôn hoan! Nếu có kiếp sau ta nhất định cười nói với ngươi như một bằng hữu chân chính...

Nghi Quân nói đến đây, thân thể đã rơi xuống trong nước, hắn bình yên nằm trong nước, hán tử xuất thân từ ngư dân lúc này lại trở về trong nước. Nhãn thần của hắn đã không còn tràn ngập cừu hận với thế giới này, cũng không còn âm mưu, lúc này trong mắt hắn chỉ có sự hối hận...

Nghi Quân cũng xem như một đời kiêu hùng, cho hắn một kết thúc phong cảnh coi như một kết cục hoàn mỹ đối với con người kiêu hùng phóng xuất Thiên Vương, dẫn động thiên hạ. Kỳ thực Nghi Quân rất đáng thương, tranh đấu một đời, cuối cùng thứ hắn có được chỉ là danh xấu mà thôi. Tiên giới liên quân mắng hắn, nhân tộc cũng đồng dạng mắng hắn đã mang đến tai họa vô tận cho bọn họ, thậm chí ngay cả thiên đình cũng mắng hắn là loài cỏ dại.....

Thân thể Nghi Quân dần dần bị thiêu đốt trong nước, hỏa diễm linh hồn đương nhiên không thể bị nước sông bình thường dập tắt, cho nên mặc dù rơi xuống trong nước sông, hỏa diễm trên người Nghi Quân vẫn thong thả thiêu đốt.

Nghi Quân khẽ nhắm mắt, lúc này hắn nằm trong nước sông, trên mặt vẫn mang theo nụ cười bình thản, đến thời khắc cuối cùng này, hắn rốt cuộc mới minh bạch, hắn đã giải thoát rồi. Con người lúc nào cũng như vậy, khi nắm trong tay thứ gì đó luôn cảm thấy không có gì, lúc nào cũng cảm thấy mọi thứ đều dễ dàng có được.

Cho đến thời khắc cuối cùng mới có thể hoàn toàn tỉnh ngộ, thì ra thứ mình truy cầu căn bản không quan trọng, quan trọng là những thứ hiện hữu bên cạnh mình.

- Cảm tạ...

Đây là những lời cuối cùng Nghi Quân muốn nói với Âu Dương, mặc dù hắn đã không cách nào mở miệng, nhưng hắn tin tưởng Âu Dương nhất định có thể minh bạch tâm ý của hắn.

Một đời kiêu hùng hôm nay rốt cuộc kết thúc, Thanh Nhi đã khóc đến mức gần như không còn nước mắt, nhìn Nghi Quân ở cự ly gần như vậy chết đi, Thanh Nhi thực sự rất đau lòng, nàng rất muốn hỏi Âu Dương vì sao? Vì sao phải làm như vậy, mọi người cùng nhau sống vui vẻ hạnh phúc không phải tốt hơn sao?

Âu Dương phảng phất có thể hiểu được suy nghĩ trong lòng Thanh Nhi, hắn lẳng lặng nhìn Thanh Nhi nói:

- Thanh Nhi, ngươi mới quen biết Nghi Quân bá bá một tháng, ngươi đã khóc hắn thành như vậy, ngươi có nghĩ tới khi sư phụ ngươi nhìn thấy những người vô cùng quan trọng với mình chết đi trước mặt mình, sư phụ có cảm giác thế nào không?

Câu nói của Âu Dương khiến Thanh Nhi sửng sốt.

Không sai, chuyện của Lý Uyển Như và Sở Yên Nhiên, toàn bộ tiên giới không ai không biết, Thanh Nhi ngẩng đầu nhìn Âu Dương, Thanh Nhi mới ở cùng Nghi Quân một tháng đã khóc thành như vậy, còn sư phụ đã trải qua nhiều biến hóa như vậy nhưng vẫn có thể kiên cường đứng ở đây.

- Thanh Nhi, nếu như hôm nay sư phụ không giết Nghi Quân, một ngày kia sư phụ sẽ chết trong tay hắn, cừu hận giữa chúng ta chỉ có thể dùng cái chết của một người mới có thể triệt để hóa giải, kỳ thực ngươi tỉ mỉ nghĩ xem, lẽ nào đây không phải kết cục tốt nhất hay sao? Mặc dù Nghi Quân chết đi, nhưng cuối cùng hắn đã tỉnh ngộ, như vậy linh hồn của hắn cũng xem như được giải thoát, hắn sẽ không bị hủy diệt, hắn sẽ tiến vào trong luân hồi, biến thành một Nghi Quân hoàn toàn mới!

Âu Dương mỉm cười, kéo Thanh Nhi đứng dậy, lau nước mắt cho nàng.

- Tiểu nha đầu, sư phụ ngươi muốn sống vui vẻ hơn bất cứ người nào trên thế gian này, chỉ có điều thế giới luôn bức bách hắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.