Từ giờ trở đi chúng ta sẽ khôi phục thân phận ác ma chi vẫn, nếu là ác
ma chi vẫn, tại chỗ này chúng ta sẽ có hành động phù hợp với thân phận
của ác ma chi vẫn. Phát huy lang tính của các ngươi đi, chúng ta cần
cướp của giết người ở đây.
Âu Dương nói, tay chỉ về phía nam, nói tiếp:
- Bên kia hẳn có ba cái trấn nhỏ, đó chính là mục tiêu của chúng ta.
Âu Dương nói xong liền đi trước làm đầu tàu, hướng thẳng về phía nam. Phía sau, tuy rằng các đoàn viên ác ma chi vẫn không rõ ý tứ của Âu Dương,
nhưng cuối cùng bọn họ vẫn lựa chọn tin tưởng Âu Dương.
- Đi thôi!
Khâu Vĩ ra lệnh một tiếng, toàn bộ đoàn đội liền đi về phía nam.
Ba ngày sau, một tin tức truyền ra làm kinh động toàn bộ đế quốc Mễ Nhĩ,
một chi kỵ binh màu đen như ma quỷ đã phủ xuống ba tiểu trấn phía nam,
trong một đêm liền huyết tẩy cả ba tiểu trấn này, từ người già bảy mươi
cho tới trẻ con, đều bị tàn sát không còn, cả ba tiểu trấn chỉ có mấy
người may mắn thoát nạn. Chi kỵ binh ma quỷ màu đen này sau khi tàn sát
hết ba tiểu trấn liền hướng thẳng về phía nam, không rõ đi về đâu.
Tin tức này vừa truyền ra, lòng người khu nam bộ Mễ Nhĩ lập tức hoảng sợ,
vô số người chỉ cần nghe được tiếng vó ngựa liền thấy hết hồn, dường như rất sợ kỵ binh màu đen ma quỷ kia phủ xuống. Tuy rằng Mễ Nhĩ đóng quân
nghênh chiến Đa La tại Khai Lâm, thế nhưng quốc nội dĩ nhiên phát sinh
sự cố, Mễ Khải đành phái ra hai nghìn kỵ sĩ bạc tiến vào vùng nam bộ,
bắt đầu tìm kiếm chi kỵ binh màu đen ma quỷ này, yêu cầu vô luận làm
cách nào cũng phải đánh chết toàn bộ.
Đoàn kỵ sĩ bạc xuất động,
người dân nam bộ đang hoảng sợ nhất thời yên ổn xuống. Người dân Mễ Nhĩ
có lòng tin rất lớn với kỵ sĩ bạc, bọn họ tin tưởng đoàn kỵ sĩ bạc nhất
định sẽ đánh chết toàn bộ đám ác ma giết người kia.
Cùng thời
điểm đoàn kỵ sĩ bạc xuất kích, ác ma chi vẫn một lần nữa thay vào bì
giáp màu bạc, hóa thân thành đoàn kỵ sĩ bạc, bắt đầu xuất phát nhắm
thẳng về phía Mễ Nạp.
Thẳng đến lúc này, các đoàn viên ác ma chi
vận rốt cuộc minh bạch suy nghĩ của Âu Dương, đây đích thực là một độc
kế, dùng tính mạng vô số bình dân để đổi lấy một cơ hội tiến vào trong
thành Mễ Nạp.
- Âu Dương, ngươi quá độc ác, dám nghĩ ra cách diệt sạch năm nghìn bình dân trong ba tiểu trấn.
Mã Tề không khỏi cảm thán thủ đoạn độc ác của Âu Dương, nếu như là bọn
hắn, khẳng định sẽ không nghĩ tới dùng tính mạng của bình dân đi đổi lấy cơ hội vào thành.
Âu Dương không trả lời, nhưng Khâu Vĩ ở cách đó không xa thì mở miệng, nói:
- Đây là chiến tranh, không phải chuyện người già trẻ con, nếu như không
giết những người đó, như vậy chúng ta khẳng định không thể tiến vào Mễ
Nạp, như vậy một trận đánh tiếp theo tại Khai Lâm, toàn quân Đa La sẽ bị diệt. Thế nên đừng có nói chuyện độc ác hay không độc ác.
Lời này của Khâu Vĩ coi như giải thích cho Âu Dương.
Lúc đầu Âu Dương mở miệng nói muốn diệt sạch người trong ba tiểu trấn, hắn
là người đầu tiên đứng ra phản đối, nghĩ Âu Dương hẳn điên rồi, thế
nhưng Âu Dương dùng thực tế chứng minh, phương pháp của hắn tuy rằng
nhìn qua thì tàn ác vô cùng, tuy rằng cần dùng tới sinh mạng của năm
nghìn bình dân đi đổi lấy một cơ hội, nhưng đây lại là phương pháp duy
nhất.
Tính mạng của năm nghìn bình dân đế quốc Mễ Nhĩ so sánh với trăm vạn tướng sĩ Đa La, vô luận là ai làm ra quyết định này, cũng nhất định lựa chọn bỏ qua năm nghìn bình dân kia.
Một tướng công
thành vạn cốt khô, từ xưa danh tướng đều đạp qua vô số thi cốt của binh
sĩ và bình dân, ác ma chi vẫn chỉ giết năm nghìn bình dân, so với thiệt
hại khi trước Mễ Nhĩ hỏa thiêu vương thành huy hoàng thì chẳng thấm vào
đâu.
- Mục tiêu Mễ Nạp, nhớ kỹ, chúng ta là người chiến thắng, chúng ta là người đã chiến thắng chi đội màu đen ma quỷ kia!
Âu Dương nói xong liền rạch lên cánh tay mình, lấy máu tươi vẽ loạn lên
mặt vào áp giáp, tóc trên đầu càng bị vò tới lộn xộn, thoạt nhìn phảng
phất như vừa trải qua một hồi kỵ binh đại chiến.
Học theo bộ dáng Âu Dương, các đoàn viên ác ma chi vẫn đều rạch cánh tay của mình, lấy máu tươi vẽ loạn lên mặt và áo giáp.
Rất nhanh, một chi đonà kỵ sĩ bạc dính đầy máu tươi trên người đã xuất hiện.
Khâu Vĩ vung loan đao chỉ thẳng về phía kho lương Mễ Nạo, hét lớn một tiếng
xông lên. Bảy trăm cung kỵ binh ác ma chi vẫn rốt cuộc bắt đầu một bước
cuối cùng trong kế hoạch điên cuồng của bọn họ.
Thời gian trôi
qua cực nhanh, đảo mắt lại qua thêm ba ngày, tướng sĩ thành Khai Lâm
được nghỉ ngơi tĩnh dưỡng hồi phục tinh thần, chờ đợi đại quân Đa La
đnáh tới. Bọn họ muốn ở chỗ này đánh một trận thật đẹp với Đa la, bọn họ muốn ở chỗ này dập tắt ngọn lửa báo thù của Đa La, khiến Đa La đã từng
là lão hổ cũng phải nuốt hết mấy cái răng cuối cùng vào trong bụng.
Mặt trời chói chang nhô lên cao, trên đường chân trời, một đường màu đen
chậm rãi xuất hiện, tiếp đó đường màu đen như biến thành thủy triều ầm
ầm kéo đến. Đây là cảnh tượng do vô số quân sĩ đi tới từ phía chân trời
tạo thành.
- Cầm lấy vũ khí trong tay các ngươi, nói cho đám chó
dại Đa La biết, chúng nên cút trở về thổ địa của mình rồi chăm chỉ trồng trọt đi.
Lúc này Mễ Trung cũng chẳng còn phong phạm tướng quân
gì nữa, trong tay Mễ Trung giơ cao vương kiếm màu vàng, hô lớn với vô số tướng sĩ.
- Cút trở về! Cút trở về đi! Đa La cút trở về đi…
Từng đợt tiếng hô vang truyền ra ngoài xa hơn mười dặm cũng chưa giảm bớt.
Phía xa, chúng tướng sĩ Đa La cũng nghe được tiếng gào thét từ phía Khai Lâm.
Đa Minh và năm đại đỉnh phong khác ngạo nghễ ngồi trên lưng ngựa, tuy rằng Khai Lâm có trăm vạn hùng binh, thế nhưng giờ khắc này
Đa La đã không thể lùi bước, bọn họ chỉ có thể đánh một trận.
-
Các tướng sĩ Đa La, phía trước kia, phía đó chính là Khai Lâm! Xin hãy
nhớ kỹ ở đó có trăm vạn hùng binh chờ đợi chúng ta, ở đó có tường thành
cao dầy! Nói cho ta biết, các ngươi có sợ hãi không?
Đa Minh quay lại phía sau hét lớn với chúng tướng sĩ.
- Giết! Giết! Giết!
Ba tiếng “Giết” hô vang, tướng sĩ Đa La đã bị Đa Minh khơi dậy lòng nhiệt
huyết, bọn họ một đường tới đây, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi,
một tòa thành Khai Lâm chẳng có lý do gì có thể ngăn trở bước tiến của
Đa La.
- Hạ thành Khai Lâm, chúng ta tiến thẳng tới vương thành
Mễ Nhĩ, chúng ta nhất định phải thắng hồi chiến đấu này! Hôm nay chúng
ta không thể lui bước, chúng ta phải huyết chiến!
Lúc này trên
người Đa Minh không còn một chút khí chất của tên công tử hoàn khố, hiện tại mỗi lời Đa Minh nói đều chứa vẻ thành thục uy nghiêm. Từ khi vương
thành huy hoàng bị phá, đến bây giờ luân phiên đại chiến đã khiến Đa
Minh từ một người thanh niên biến trở thành một vương giả dũng mãnh.
- Đóng quân, nghỉ ngơi tại chỗ!
Đa Minh không lựa chọn lập tức công thành, tuy rằng tâm tình đang kích
động, thế nhưng một đường đi tới đây, binh sĩ đã quá mệt mỏi, bọn họ
phải đợi nghỉ ngơi hồi phục một ngày mới có sức chiến đấu, trùng kích
Khai Lâm.