Yêu Cung

Chương 421: Chương 421: Hồn Thần Sư trong biển lửa (1)




Đại quân Đa La đóng quân nghỉ ngơi tại bên ngoài Khai Lâm mười dặm, Khai Lâm cũng yên ắng, chờ đợi Đa La trùng kích qua.

Trước Khai Lâm có tường thành cao vút che chắn, phía sau có kho lương Mễ Nạp không ngừng tiếp viện, Mễ Nhĩ không có bất luận người nào nghĩ một trận chiến này bọn họ thất bại. Bọn họ tự tin đúng như lời nói của mình, bọn họ muốn đánh cho Đa La phải trở về nhà đi trồng trọt.

Đa La cùng Mễ Nhĩ ở trên Khai Lâm trình diễn cuộc chiến điên cuồng, trong hai ngày xác chết chồng chất dưới Khai Lâm thành, vô số Đa La tướng sĩ nuốt hận tại đây. Lúc này Đa La tướng sĩ đã là giết đỏ mắt, bất chấp tất cả muốn tông mở cửa Khai Lâm thành.

Lục Đại Đỉnh cũng lần lượt mưu tính đánh mở tường thành, nhưng năm cường giả của Mễ Nhĩ cũng không phải ăn chay. Năm cường giả của Mễ Nhĩ hết lần này đến lần khác liều mình ngăn cản, hai bên đã tiến vào trạng thái giằng co.

Buổi tối, Đa La và Mễ Nhĩ tạm thời vào giai đoạn ngừng chiến, hai bên bắt đầu nghỉ ngơi để chuẩn bị cho đại chiến ngày mai. Tuy nhiên, kho lương Mễ Nhĩ phía sau Khai Lâm không bình tĩnh.

Ác ma chi vẫn lợi dụng giáo giáp Bạch Ngân kỵ sĩ đoàn thành công lừa mở cửa lớn Mễ Nhĩ thành trì, giết vào Mễ Nhĩ. Sáu ngàn bộ binh Mễ Nhĩ chiến đấu với Ác ma chi vẫn. Bảy trăm Ác ma chi vẫn tử thương thảm trọng, nhưng sáu ngàn bộ binh trả cái giá gấp mười lần Ác ma chi vẫn.

Tên bay tứ tung, máu đang sục sôi. Âu Dương đã lặng lẽ đi tới kho tiếp viện. Lúc này bên ngoài chiến đấu đã chia thắng bại, mặc dù Ác ma chi vẫn bị tử thương thảm thiết nhưng họ thành công kéo xuống kho lương Mễ Nhĩ.

Một đoàn lửa rực cháy trong tay Âu Dương, hắn nhìn vô số lương thảo quân giới, hắn biết khi ngọn lửa này cháy lên, con đường hắn chinh chiến cũng đi tới tận cùng.

- Nếu làm như vậy vẫn không thể đánh mở Khai Lâm của các ngươi thì Đa La không cần nói đến báo thù.

Âu Dương ném ngọn lửa vào đống lương thảo, ngọn lửa gặp lương thảo liền điên cuồng đốt cháy.

Lương thực khô ráo và cỏ khô với ngọn lửa xúc tác cháy lên nhanh vô cùng. Yêu khí trên người Âu Dương bùng phát, dẫn phong vân xung quanh kéo theo thế lửa lan tràn bốn phía.

Âu Dương đứng trong biển lửa, nhìn trên mặt chiến sĩ Ác ma chi vẫn còn sống lộ nụ cời, hắn biết đã làm đủ rồi, tiếp theo họ phải dựa vào năng lực của bản thân chiến đấu.

Ác ma chi vẫn là Âu Dương ban đầu đề ra, giờ hắn xem như công thành cũng nên rút chân. Ngọn lửa cuối cùng này xem như là món quà cuối cùng Âu Dương tặng cho Đa La.

Ngọn lửa bốc tận trới, yêu khí của Âu Dương kéo theo bão tố, lửa ánh hồng cả bầu trời, dù là xa ngoài trăm dặm cũng trông thấy khoảnh trời bị đốt đỏ rực này.

Âu Dương đứng trong biển lửa, lửa đốt cháy bì giáp của hắn, lộ ra quần áo đen bên dưới. Nhưng ngọn lửa này không thể nào đốt cháy bộ đồ đen của hắn, có yêu khí thủ hộ, cho dù Âu Dương ở trong biển lửa cũng không có chuyện gì.

Ngọn lửa đỏ tựa tinh linh không ngừng nhảy múa, Âu Dương nhắm mắt lại. Đang lúc Âu Dương định bay lên rời đi thì cảm giác như có như không lại lần nữa xuất hiện trong đầu hắn.

Hình ảnh quen thuộc biết bao, ba mươi tám người tập kích vô số dặm, xâm nhập vào sau lưng địch, cùng sinh cùng tử thiêu hủy kho lương kẻ địch, Phì Thủy thành run sợ, hình ảnh này không ngừng nhoáng lên trước mắt Âu Dương, dường như hắn đã bắt được cái gì.

- Là cái gì! Đây rốt cuộc là cái gì?

Âu Dương không ngừng hỏi chính mình nhưng hắn không có được đáp án. Chính Âu Dương cũng không phát hiện, lúc này hắn từ từ bay lên, đi theo sương khói đen đậm đặc, sắp bay lên trời.

Yêu khí ở trong người Âu Dương bất quy tắc run run, loại cảm giác này cực kỳ quái dị, hắn không thể nắm bắt được nó, nhưng rõ ràng cảm giác đó ở bên người.

*Ong!*

Trong vòng tay, thật nhiều mảnh vụn Thứ Kiêu cung xuất hiện bên cạnh Âu Dương, hắn phát hiện cảm giác không thể nắm bắt đang bay vào trong Thứ Kiêu cung.

Âu Dương mở to mắt, huyết sắc Chân Thực Chi Nhãn nhìn Thứ Kiêu cung từ vô số mảnh vụn bắt đầu chậm rãi tiếp hợp lại, ở trước mặt hắn hình thành cái mới. Âu Dương rốt cuộc biết loại cảm giác này là cái gì!

- Đây...đây là cảm giác Thần Sư! Sao ta đột nhiên chạm vào loại cảm giác này?

Âu Dương dám khẳng định, mình tuyệt đối không có bước vào Thần Sư, bởi vì Thần Sư cần cái gì đến bây giờ hắn vẫn không biết.

*Két!*

Đang lúc Âu Dương khó hiểu thì Tứ Phương chiến kỳ trong người hắn bắt đầu run rẩy. Tứ Phương chiến kỳ bay ra khỏi cơ thể Âu Dương, sau đó hắn phát hiện mình lại bị đông cứng.

Viễn cổ họa quyển lần nữa mở ra, bốn viễn cổ cường giả đứng quanh hắn, có một ông lão đứng đằng trước bốn người, ông lão mặc áo lam trên người không có khí thế kinh người gì nhưng hiện ra vô cùng thần thánh.

- Ta sẽ làm lại thân thể cho các ngươi, còn về làm ra thất thể cho cho các ngươi cuối cùng bước lên con đường phi tiên hay không chỉ có các ngươi mới biết.

Âu Dương lần đầu tiên nghe được thanh âm trong viễn cổ họa quyển, đây là thanh âm của ông lão.

Lúc nghe tiếng nói này Âu Dương rốt cuộc hiểu, ông lão là một Thần Sư! Một Thần Sư chân chính.

Ông lão vung tay, tiếp theo viễn cổ họa quyển vỡ ra. Viễn cổ họa quyển xuất hiện nhanh mà tan vỡ cũng nhanh, nhưng Âu Dương không thấy được Thần Sư làm sao tạo ra thân thể cho bốn người.

Ông lão mở miệng:

- Tiểu tử, Chân Thực Chi Nhãn, Tứ Phương chiến kỳ, chắc ngươi là người truy tìm bí mật viễn cổ đúng không?

Mặc dù viễn cổ họa quyển tan vỡ nhưng Âu Dương phát hiện ông lão áo lam không biến mất! Đây là lần đầu tiên Âu Dương đụng phải chuyện quái dị như vậy, hơn nữa nhìn bộ dạng của ông lão hình như đang nói chuyện với hắn.

- Ta vì chính mình nghịch thiên cải mệnh chỉ bởi con đường Thần Sư có thể kéo dài. Bây giờ ta đem thương cảm động của Thần Sư giao cho ngươi, hy vọng ngươi thật sự giải được bí mật viễn cổ, tái hiện huy hoàng phi tiên từng có.

Trông ông lão như không phải thực thể, lão dứt lời thì vỡ ra thành nhiều mảnh bay vào đầu Âu Dương.

Đau đớn như bị người rạch mở da đầu, Âu Dương cảm thấy trước mắt bỗng biến tối đen, sau đó hắn tiến vào thế giới vô cùng huyền bí.

Vô số đốm sáng nhỏ bay bên cạnh Âu Dương, những đốm sáng bắt đầu tiến vào thân thể của hắn. Âu Dương cảm giác mình giống khối bọt biển, những đốm sáng là bọt nước. Vô số đốm sáng tiến vào thân thể hắn, bị Âu Dương hấp thu hết.

Cách hấp thu này khá giống với Âu Dương hấp thu huyết lực. Đốm sáng bị hấp thu càng lúc càng nhanh, Âu Dương phát hiện Thứ Kiêu cung tự động tiếp hợp xuất hiện ngay trước mắt. Nhưng lúc này Thứ Kiêu cung vẫn là mảnh vụn, chẳng qua nó cho Âu Dương một cảm giác khác biệt.

- Cái...cái này là Thần Sư sao?

Âu Dương ngẩn ra, sao tự dưng bỗng nhiên trở thành Thần Sư?

Hắn không thể biết Thần Sư thời viễn cổ này trước nghi chết dùng lực nghịch thiên để nghịch thiên cải mệnh cho mình, đem hồn Thần Sư để lại trên thế gian, chờ đợi người hữu duyên đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.