Âu Dương không mở miệng, hắn cứ lặng lẽ nhìn Chiến Vương. Hắn muốn nhìn
thử quan tâm chiến ý của Chiến Vương có phải thật sự nhìn thấy quá khứ
của người khác giống như lời đồn đại bên ngoài hay không.
Quan
tâm chiến ý có thể nhìn thấy quá khứ, lại không thể xem tương lai. Quá
khứ là chuyện đã xảy ra. Quan tâm chiến ý có thể từ trong lòng một người nhìn ra quá khứ của hắn. Nhưng tương lai chưa bao giờ phát sinh. Cho dù là quan tâm chiến ý cũng không có cách nào đoán trước tương lai. Những
người luôn miệng dự đoán tương lai, thật ra phần lớn bọn họ chẳng qua
chỉ suy đoán mà thôi. Không nói người khác chỉ nói hai người hiện tại
đang ngồi trong đại điện. Hai người này chính là người mà không có kẻ
nào có thể đoán trước được tương lai.
- Vấn đề thứ nhất của ngươi ta căn bản không biết. Nhưng trước khi ngươi đi tới Chiến tộc, có một
nữ tử bảo ta nói cho ngươi biết một câu. Có thể khi ngươi mở ra ý tứ
trong những lời này, ngươi có thể hiểu rõ tất cả!
Chiến Vương nhìn Âu Dương.
- Đó là câu gì vậy?...
- Nơi mộng kết thúc là nơi mộng bắt đầu!
Chiến Vương chuyển lời của Lý Uyển Như đã nói lúc trước cho Âu Dương biết.
Thật ra bản thân Chiến Vương cũng không hiểu câu nói đó có ý gì. Thậm
chí Âu Dương cũng không rõ. Bởi vì những chuyện ở Lạc Mai Trấn hắn đã
quên hết. Nơi mộng kết thúc ám chỉ điều gì Âu Dương căn bản không biết.
- Nơi mộng kết thúc là nơi mộng bắt đầu...
Âu Dương nghĩ tới những điều này, nhưng trong thời gian ngắn trong đầu của hắn lại không có một chút manh mối nào. Hắn chỉ có thể tiếp tục ngơ
ngác nhìn Chiến Vương.
- Vấn đề thứ hai, ta nghĩ hiện tại hỏi ngươi một chút...
Chiến Vương thật giống như có thể đọc được tất cả suy nghĩ trong lòng Âu Dương vậy.
- Có thể ngươi quá mức chấp mê với những chuyện kia. Ngươi có nghĩ tới ngươi sẽ mất đi cái gì không?
Ánh mắt Chiến Vương chăm chú nhìn Âu Dương.
- Mất đi? Mất đi cái gì?
Âu Dương có chút không rõ. Chiến Vương nói là tự mình suy nghĩ sao? Tuy
nhiên mình chỉ giúp Yên Nhiên hoàn thành nguyện vọng của cô cô nàng. Làm sao làm đến cuối cùng lại biến thành mình mất đi? Mình có thể mất đi
thứ gì?
- Âu Dương, ngươi vẫn quá non. Có vài thứ ở trong tay
ngươi, ngươi căn bản đã không biết nó quan trọng tới mức nào. Nhưng sẽ
có một ngày ngươi thật sự mất đi, lại cảm thấy hối hận. Nhưng lúc đó hối hận thì đã muộn..
Chiến Vương cười híp mắt nhìn Âu Dương. Nhưng
nét cười kia phối hợp với lời nói của hắn lại làm cho Âu Dương cảm giác
dựng tóc gáy.
Âu Dương khẽ cúi đầu, suy nghĩ. Rốt cuộc mình sẽ
mất đi cái gì? Hoặc là nói mình có cái gì? Âu Dương không phủ nhận mình
là một người ích kỷ. Hiện tại quan trọng nhất đối với mình nhất định là
sống sót.
- Có nguy hiểm tính mạng không?
Âu Dương tiếp tục hỏi.
- Có!
Chiến Vương bỗng nhiên nói ra chữ này. Nhưng trong một chữ này lại bao hàm
thiên ngôn vạn ngữ khiến người ta không rõ điều này rốt cuộc là cái gì.
- Đã hứa với người thì phải giữ lời hứa. Nói được thì phải làm được. Bất kể nói thế nào, dù sao ta cũng phải làm chuyện này...
Âu Dương khổ sở nở nụ cười. Hắn không ngờ được một chuyện đơn giản như vậy kết quả là lại có thể gây ra nguy hiểm đến tính mạng. Điều này khiến Âu Dương làm sao chịu nổi.
- Rất tốt. Ta thưởng thức ngươi. Tuy
nhiên sau chuyện này ngươi sẽ phải muốn rời khỏi Chiến tộc một thời gian rất dài. Ta tin tưởng khi chúng ta lại gặp mặt, ngươi nhất định sẽ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất. Lúc đó cũng chính là thời điểm
chúng ta liên thủ kháng thiên.
Chiến Vương nói xong, trong tay của hắn bắt đầu chớp động hào quang màu đen. Hào quang này mang theo quỷ dị và oán độc vô hạn.
Âu Dương nhìn hào quang trong tay Chiến Vương. Hào quang này dường như
thông với một thông đạo thời không. Thông đạo này rất giống với thông
đạo thời không mà mình đã xuyên qua.
Mà lúc này Chiến Vương huy
động tay trái một cái. Một bên tay phải vung tay về phía cung điện của
Âu Dương. Không ngờ trong chốc lát Sở Yên Nhiên liền xuất hiện ở bên
này, quỷ dị không nói lên lời!
- Thật ra từ ngày thứ nhất ngươi
xuất hiện ở Chiến tộc, ta đã biết ngươi muốn làm cái gì. Tuy rằng Âu
Dương giống ta đều muốn chống lại thiên mệnh, nhưng ta đã thoát khỏi
thiên mệnh. Âu Dương lại trước sau vẫn còn giãy dụa trong thiên mệnh.
Ngươi là bước thứ nhất để hắn nhảy ra khỏi thiên mệnh!
Chiến Vương nhìn Sở Yên Nhiên nói như vậy.
Sở Yên Nhiên nghe thấy Chiến Vương nói xong, không ngờ vành mắt đỏ ửng. Giờ phút này trong mắt của nàng hoàn toàn không muốn.
- Người đã mất, dùng ngàn năm đổi một đời thật sự đáng giá sao?
Vương nói xong, rốt cuộc thông đạo thời không kia đã được mở ra. Một thông
đạo đi tới một thế giới khác đã được mở ra. Đây chính là thời không năm
đó Chiến Vương đã thả cô cô của Sở Yên Nhiên vào đó.
- Nếu như
sớm biết việc làm lúc trước sẽ mang lại phiền toái cho Âu Dương như vậy, có lẽ ta sẽ không giúp Yêu tổ làm những việc này!
Chiến Vương
thực sự có vài phần hối hận. Nhưng từ trong giọng nói của Chiến Vương có thể nghe ra được hắn thật sự còn nhớ tới chuyện cũ!
- Chiến
Vương đại nhân, tất cả đều đã phát sinh, đã không thể cứu vãn được nữa.
Yên Nhiên là do một tay cô cô nuôi lớn. Yên Nhiên làm vậy là muốn trả
lại ân tình cho cô cô...
Sở Yên Nhiên nói xong, từng giọt nước
mắt lăn dài xuống má. Nàng không dám nhìn Âu Dương. Dương như nàng sợ
nếu nhìn hắn thêm một lần, sẽ càng không nỡ rời đi vậy.
Giờ phút
này, chỉ có một mình Âu Dương ngây ngốc đứng ở nơi đó không biết xảy ra
chuyện gì! Không phải là đón một người về sao? Tại sao lại giống như
sinh ly tử biệt vậy? Âu Dương có chút bất đắc dĩ nghĩ.
- Ngươi trả lại. Nhưng ai trả lại cho Âu Dương đây?
Vương hét lớn một tiếng. Sau khi hắn vừa mở miệng hét lớn, một bóng màu tím
từ trong thông đạo thông với thế giới khác lao ra. Khi cái bóng này lao
ra, một tay Chiến Vương chém vào hư không, khiến cá bóng vào lao vào hư
không biến mất không còn tăm hơi!
Thời điểm trước khi cái bóng
biến mất, bộ dáng dường như có mấy phần không nỡ, lại có mấy phần oán
hận. Tuy nhiên hiện tại tất cả những điều này đều không quan trọng nữa.
Hai đầu gối Sở Yên Nhiên té quỵ trên đất. Quay về phía phía Man đảo liên tục dập đầu ba cái nói:
- Cô cô, tha thứ cho Yên Nhiên tội bất hiếu. Kể từ hôm nay Yên Nhiên đã không còn thuộc về Yêu tộc nữa...
- Ôi!
Thời điểm Chiến Vương nhìn thấy nàng như vậy, hắn giống như không đành lòng, thoáng nhìn về phía Âu Dương than thở, sau đó rời khỏi cung điện của
Chiến Vương, chỉ lưu lại hai người Âu Dương và Sở Yên Nhiên ở chỗ này.
Sau khi Sở Yên Nhiên quỳ lạy xong, nàng từ trên mặt đất chậm rãi đứng dậy.
Giờ phút này nụ cười đã trở lại trên mặt của nàng. Sở Yên Nhiên cười đẹp như vậy, khiến Âu Dương nhìn thấy, cũng có vài phần thất thần.
Tuy nhiên Âu Dương không rõ chính là, tại sao trong nụ cười của Sở Yên
Nhiên lại mang theo vài phần không muốn, mang theo vài phần lưu luyến.
Từ trong sâu thẳm Âu Dương có cảm giác như vậy. Dường như mình lại sắp mất đi cái gì. Loại cảm giác này khiến Âu Dương rất khó chịu. Nhưng tinh tế tự hỏi Âu Dương lại nghĩ không hiểu mình sẽ mất đi cái gì.