Lời nói đó càn rỡ tới mức nào. Đối với cường giả như vậy lại dám dùng từ cút. Chỉ sợ trong thiên hạ cũng chỉ có một mình Chiến Vương mới dám như thế.
- Chiến Vương đại nhân...
Một âm thanh từ bên trong
thung lũng truyền ra. Người mở miệng chính là Lý Uyển Như. Lý Uyển Như
nhìn Chiến Vương cao cao tại thượng, nàng nhẹ giọng nói:
- Thật ra ngày hôm nay chúng ta tới đây không phải có ý khiêu khích Chiến Vương. Chúng ta chỉ muốn nhờ ngài truyền giúp một lời!
- Ồ? Tiểu cô nương ngươi rất thú vị. Trong thiên hạ sợ rằng vẫn chưa có
người nào dám bảo ta truyền lời. Tuy nhiên xuất phát từ dũng khí của
ngươi, ta phá lệ muốn biết ngươi muốn truyền lời cho ai đây?
Chiến Vương cảm thấy buồn cười nhìn Lý Uyển Như. Đúng như lời hắn vừa nói,
trong thiên hạ người dám quang minh chính đại bảo Chiến Vương truyền lời như vậy chỉ sợ nàng là người đầu tiên!
- Phiền ngài chuyển lời tới Tịnh Kiên Vương của ngài, nơi mộng kết thúc cũng là nơi mộng bắt đầu!
Thời điểm trước khi Lý Uyển Như nói ra câu này, mặt Trầm Điễn không hề tỏ
thái độ nào. Nhưng sau khi Lý Uyển Như nói ra câu này, vành mắt hắn lại
có chút đỏ!
- Tiểu cô nương, tại sao ngươi lại không tự mình nói cho hắn biết? Hắn sẽ lập tức tới đây!
Chiến Vương mắt nhìn phía đông. Hắn có thể nhìn thấy, Âu Dương từ phía đông đây bay về phía bên này.
- Chúng ta duyên phận đã hết. Hắn còn con đường hắn phải đi, ta không thể liên lụy hắn!
Mấy ngày nay, dường như Lý Uyển Như đã nghĩ rõ ràng điều gì. Nàng nói xong
liền lôi kéo Trầm Điễn. Trầm Điễn lập tức phá thời không dẫn theo Lý
Uyển Như biến mất khỏi đại địa Tây Bắc, không rõ định đi đâu...
- Duyên phận đã hết...
Chiến Vương nhìn Lý Uyển Như biến mất, lại nhìn Âu Dương từ phía đông đến,
hắn dường như hiểu rõ điều gì. Trong mắt mang theo một chút tiếc nuối tự nhủ:
- Không mất đi không biết quý trọng. Đây là kiếp nạn hắn phải gặp hắn....
Thương Long bàn không, Chiến Vương liệt địa. Tất cả những điều này Âu Dương
đều thấy rõ ràng. Chỉ có điều Âu Dương không nhìn thấy Lý Uyển Như, cũng không nghe thấy những lời Lý Uyển Như đã nói.
Nơi mộng kết thúc chính là nơi mộng bắt đầu! Câu nói này có ý gì? Có lẽ chỉ có mình Âu Dương mới có thể hiểu rõ.
Đứng trên núi cao, Chiến Vương nhìn Âu Dương từ phía đông chạy như bay đến.
Hắn biết bắt đầu từ hôm nay hắn không còn phải một mình cố gắng chiến
đấu nữa. Tuy rằng hiện tại Âu Dương vẫn rất yếu, nhưng trong tương lai
không xa bọn họ sẽ liên thủ đối kháng với thiên đạo kia, sau đó cướp
lấy!
Nghĩ tới đây Chiến Vương liền nhiệt huyết sôi trào. Dù sao từ xưa đến nay người dám đấu với trời, chỉ có một mình hắn.
Những từng ngày nghe những kẻ tự gọi mình là thiên mệnh chi tử vâng, người vâng mệnh trời, trong mắt hắn đều ngốc như nhau.
Chiến Vương xuất hiện Tây Bắc, một chiêu đẩy lùi Thương Long Đao Khách. Âu
Dương tiến vào Chiến tộc, danh tiếng của Tịnh Kiên Vương thực sự thuộc
về hắn. Trong lúc nhất thời toàn Tây Bắc đều chấn động trước những bất
ngờ này!
Những kẻ luôn miệng nói muốn liều mạng với Âu Dương tạm
thời đều yên tĩnh. Dù sao Chiến Vương quá cường thế, không người nào
nguyện ý một mình đấu với nam tử biến thái này. Đừng nói là giết Tịnh
Kiên Vương của Chiến tộc, cho dù giết một cường giả bất kỳ của Chiến
tộc, lấy sự đoàn kết của Chiến tộc nhất định sẽ dốc toàn lực trả thù!
- Phu quân, người của Chiến tộc thật hiếu khách!
Sở Yên Nhiên nhìn thấy vô số người của Chiến tộc nhìn họ mỉm cười sau đó
bận bận rộn rộn, trên mặt của nàng mang theo nụ cười thản nhiên, đồng
thời còn có chút chờ mong và không muốn.
Chờ mong này nhất định
bởi vì Âu Dương đã đáp ứng nàng giúp cô cô của nàng hoàn thành nguyện
vọng. Không muốn thì cho dù là Âu Dương cũng không có cách nào phân tích ra được.
- Tịnh Kiên Vương, ngài hài lòng về cung điện này chứ? Nếu như không hài lòng chúng ta sẽ làm lại lần nữa!
Một tiểu tử vẻ ngoài chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi nhìn qua tuổi tác không
chênh lệch với Âu Dương là mấy, chỉ cánh tay về một cung diện phía xa
gần lớn bằng cung điện của Chiến Vương nói.
- Không cần, rất tốt rồi!
Âu Dương khẽ mỉm cười. Cung điện này so với đại điện của trước đây Tông
chủ Vạn Tiên Sơn trên Thông Thiên Phong kia còn lớn hơn rất nhiều. Mình
có gì mà không hài lòng. Hơn nữa sống trong cung điện lớn có nhiều người hầu hạ như vậy Âu Dương vẫn cảm thấy không quen!
- Tịnh Kiên Vương, Chiến tộc từ trước đến nay không phân biệt ngươi với ta. Có cái gì cần nói thì cứ nói!
Tiểu tử biết Âu Dương không phải là người của Chiến tộc, tuy nhiên Chiến
Vương đã thu nhận Âu Dương làm người của Chiến tộc. Trong Chiến tộc,
Chiến Vương chính là thần linh cao nhất. Người thần linh thu nhận, không có bất kỳ người nào trong Chiến tộc dám có can đảm nghi ngờ.
- Không cần, rất tốt! Đúng rồi, Chiến Vương đâu?
Âu Dương đi tới Chiến tộc đã hơn nửa tháng. Trong thời gian lâu như vậy
tất cả mọi việc coi như là yên ổn. Hắn cũng nên tìm Chiến Vương để thăm
dò, xem thử trên người mình có vấn đề gì. Thuận tiện Âu Dương cũng chuẩn bị nói chuyện của Sở Yên Nhiên với Chiến Vương một chút. Âu Dương không cho rằng Chiến Vương sẽ bởi vì việc nhỏ nhặt như vậy mà làm mất mặt mũi của chính mình.
- Chiến Vương tại trong Vương điện!
Tiểu tử này không có ý che giấu điều gì. Hắn chỉ vào đại điện của Chiến Vương phía xa nói:
- Nếu Tịnh Kiên Vương muốn đi, ta sẽ dẫn đường cho Tịnh Kiên Vương!...
- Không cần, tự ta sẽ đi.
Âu Dương vỗ vỗ vào vai của tiểu tử này, sau đó lại thoáng nhìn về phía Sở
Yên Nhiên ra hiệu Sở Yên Nhiên ở lại. Tiếp đó một mình Âu Dương bay về
phía vị trí Vương điện của Chiến Vương!
Dọc theo con đường này
không có ai ngăn cản Âu Dương. Thân phận Tịnh Kiên Vương gần như cùng
cấp với Chiến Vương. Bắt đầu rất nhiều người đều không rõ tại sao Chiến
Vương lại để Âu Dương một người yếu như vậy làm Tịnh Kiên Vương. Nhưng
sau khi Âu Dương hiển lộ quan tâm chiến ý của hắn, không còn người nghi
vấn thân phận Tịnh Kiên Vương của Âu Dương nữa.
Quan tâm chiến ý, đó là phương pháp tu luyện thánh chiến chân chính. Người thật sự có thể tu luyện phương pháp thánh chiến mới có thể đủ tu luyện được quan tâm
chiến ý. Nếu như không phải lúc đó Chiến Vương ở ngay bên cạnh Âu Dương
nói, rất nhiều người thậm chí sẽ nghi ngờ Âu Dương chính là Chiến Vương
chuyển thế.
Hắn một đường đi đến cung điện của Chiến Vương. Lúc
này không ngờ ngoài Chiến Vương ra không hề có một thủ vệ Chiến tộc nào. Rất rõ ràng Chiến Vương đã đoán được Âu Dương sẽ đến. Hắn đã cho người ở đây lui ra hết, một mình chờ đợi Âu Dương đến.
Từng bước đi vào
trong cung điện của Chiến Vương, chỉ thấy Chiến Vương ngồi trên cao tại
trung tâm của đại điện, Âu Dương quay về phía Chiến Vương gật đầu, tùy
tiện tìm một cái chỗ ngồi xuống.
- Ta biết ngươi nhất định sẽ tới tìm ta. Bởi vì ngươi có rất nhiều vấn đề cần giải quyết đúng không?
Khuôn mặt Chiến Vương thoáng hiện ra một nụ cười mỉm, không hề có vẻ như Ma
Thần giống lời đồn đại ở bên ngoài. Thậm chí Chiến Vương không hề kiêu
căng giống như một người bằng hữu đã quen từ lâu của Âu Dương vậy.