Nếu như nói ném vàng được người gọi là tán tài đồng tử còn có thể lý
giải. Kế tiếp ném hoàng kim muốn đập Từ Mậu Đình hôn mê đó chính là khí phách. Nhưng bây giờ Từ Mậu Đình nói quốc khố bị trộm, câu nói này của
Âu Dương khiến mọi người cảm thấy hắn đã không được tính là một nhân
loại nữa.
- Thế nào? Quốc khố mất bao nhiêu hoàng kim ngươi cũng không biết sao?
Âu Dương nhìn Từ Mậu Đình. Ngày hôm nay hắn vẫn muốn chơi Từ Mậu Đình đến
cùng. Thật ra hắn muốn xem thử gã công tử bột này rốt cuộc còn có thủ
đoạn gì nữa.
Đánh một người tới mức tàn phế không khó. Âu Dương
phất tay đã có thểđánh Từ Mậu Đình thậm chí cả cha Từ Mậu Đình đều bị
tàn phế. Nhưng Âu Dương cảm thấy làm như vậy thực sự không sảng khoái
bằng hù chết bọn họ. . .
Đây chắc chắn là một loại cảnh giới.
Hiện tại cách làm của Âu Dương tuyệt đối được coi là một loại cảnh giới
thật sự. Chuyện hành hạ công tử bột đến chết Âu Dương khinh thường không thèm làm. Dù sao dưới cái nhìn của hắn, làm vậy có khác nào dùng võ lực bắt nạt một tiểu hài tử.
Trái lại phương thức dùng tiền đập một người tới mức hoàn toàn choáng váng lại khiến Âu Dương rất thích. Trong vòng tay của Âu Dương còn có mấy trăm cân hoàng kim nữa. Châu báu khác
lại càng vô số. Những thứ này đều do trước kia Âu Dương tùy ý chiếm được từ trong núi Âm Vân Phong. Hiện tại rốt cuộc đã có chỗ dùng được. . .
- Làm sao? Ngay cả quốc khố mất bao nhiêu cũng không biết sao?
Âu Dương dùng ánh mắt trào phúng nhìn Từ Mậu Đình.
- Làm . . Làm mất bảy trăm cân hoàng kim!
Từ Mậu Đình biết trong quốc khố chỉ sợ cộng tổng lại cũng chỉ có khoảng
một ngàn hoàng kim. Nếu như nói mất toàn bộ vậy có vẻ không thực tế.
Dưới cái nhìn của hắn, bảy trăm cân đã có thể dọa chết người.
. . .
Những tiếng hít vào từ xung quanh truyền đến. Bảy trăm cân hoàng kim, rất
nhiều người thậm chí dùng đầu cũng không thể nào tưởng tượng được đó
là bao nhiêu! Bọn họ cảm thấy, bảy trăm cân này có lẽ phải chất thành
một đống lớn giống như một ngọn Kim Sơn vậy!
Âu Dương khẽ mỉm
cười. Bảy trăm cân sao? Trong vòng tay của mình vốn có gần nghìn cân
hoàng kim. Vừa nãy mới lấy ra khoảng hai trăm cân. Hiện tại còn dư hơn
sáu trăm cân. Nhưng cho dù chỉ còn lại sáu trăm thêm vào số hoàng kim
đang nằm trên mặt đất kia cũng đủ hơn bảy trăm cân rồi!
- Ồ? Chỉ có bảy trăm cân sao?
Âu Dương nói xong, từng khối hoàng kim lại tiếp tục từ trong tay của hắn
bay ra. Tuy nhiên lần này tốc độ của Âu Dương nhanh hơn rất nhiều. Trong thời gian chưa tới một phút, một ngọn Kim Sơn rực rỡ xuất hiện ngay
trước mặt Âu Dương.
Đinh. . . Đinh. . . Đinh
Từng tiếng động truyền tới. Có lúc núi Kim Sơn bị hoàng kim của Âu Dương ném ra đổ xuống, phát ra những tiếng ầm ầm.
Tất cả mọi người trong quảng trường đều phát điên! Mọi người đều trở nên
điên cuồng! Cho dù Từ Mậu Đình cũng phát điên! Hiện tại hắn thật sự
không dám nói thêm nữa! Ban đầu mình nói hai mươi bốn cân người ta ném
ra trăm cân hoàng kim. Mình nói sáu trăm cân, hắn vẫn còn ném!
Từ Mậu Đình là một công tử bột nhưng Từ Mậu Đình không phải là một kẻ ngu
ngốc não tàn! Có thể một lúc ném ra trăm cân hoàng kim hẳn phải là người vô cùng đáng sợ. Hiện tại còn ném ra mấy trăm cân!
Người có thể nắm mấy trăm cân hoàng kim mà không hềđể ý, vậy mình có thể chọc vào sao?
Từ Mậu Đình có chút hối hận. Nhưng việc đã đến nước này, bản thân hắn cũng không tìm được bậc thang đểđi xuống. Hắn đã không biết nên xử lý chuyện này như thế nào.
- Chuyện gì xảy ra vậy? Sao bên này có nhiều người vây lại thế này?
Ba người Kha Minh Quân đều mặc áo có mũ che từ bên ngoài đi về phía bên
này. Bọn họ đã tìm Âu Dương hơn nửa ngày. Vừa nãy Kha Truyền Hùng và Kha Thanh Hà nghe Kha Minh Quân nói xong, hai người bọn họ đều không
phải là kẻ ngu ngốc, biết ý tứ trong lời nói của Kha Minh Quân. Nếu như
sự tình thật sự có thể phát triển theo dựđoán của Kha Minh Quân, chỉ sợ
đúng là đế quốc Kha Gia sẽ có cơ hội quật khởi!
- Không, không phải là. . .
Kha Thanh Hà nhìn quảng trường bị vây kín tới mức nước chảy không lọt, hắn nhìn Kha Minh Quân nói.
- Nói không chừng đúng là vậy! Nhanh vào xem thử!
Kha Minh Quân cũng cảm thấy thật sự có khả năng này. Tại vương thành rất ít khi xuất hiện tình huống như thế. Hắn mới chân trước rời đi, Âu Dương
tách ra, nơi này đã bị người vây quanh tới mức nước chảy không lọt. Kha
Minh Quân cảm thấy có lẽ điều này thật sự có liên quan với Âu Dương.
Ba người nhờ tu vi cao cường một đường chen chúc vào bên trong. Lúc này
giữa quảng trường Âu Dương vẫn đang ném vàng. Hiện tại trên mặt đất chỉ
sợ đã có bảy trăm cân hoàng kim! Nhiều hoàng kim như vậy thật sự xếp
thành một núi nhỏ. Âu Dương ngồi bên một cái bàn, cứ như vậy hờ hững
nhìn Từ Mậu Đình. Hắn cũng muốn xem thử, ngay cả quốc khố cũng đã lấy
ra, vị công tử của Thừa tướng này còn có thể cho mình lý do gì nữa!
- Ngươi, ngươi rốt cuộc là quái vật gì vậy?
Cuối cùng Từ Mậu Đình đã suy sụp! Đúng vậy. Tuy rằng Âu Dương không hềđộng
thủ nhưng Âu Dương thành công dùng hoàng kim đếm không hết đập khiến Từ
Mậu Đình phải suy sụp!
Thủ đoạn tiêu tiền như nước như vậy, Âu
Dương không chỉ có đập Từ Mậu Đình phát điên, ngay cả những người đứng
xem xung quanh cũng đã hoàn toàn trở nên ngây ngốc!
Nhiều hoàng
kim như vậy đã khiến mọi người quên mất tất cả. Trong mắt bọn họ lúc này chỉ còn lại số hoàng kim đếm không hết kia! Ai cũng muốn chiếm số hoàng kim này làm của riêng. Nếu như có thể có được số hoàng kim này, bọn họ
đúng là phú khảđịch quốc!
Của cải đối với người bình thường vượt
quá tất cả lực hấp dẫn khác. Loại lực hấp dẫn như thế này chẳng khác nào cường giảđối mặt với linh đan và bảo vật vậy.
- A. . .
Rốt cuộc ba người Kha Minh Quân đã chen chúc vào được bên trong. Thứđầu
tiên bọn họ nhìn thấy chính là núi vàng đang phát ra ánh sang rực rỡ
kia!
- Haizzz. . . Chuyện gì thế này. . .
Kha Truyền Hùng
không thể nào tin nổi vào con mắt của chính mình. Lúc này hắn rốt cuộc
đã biết vì sao nơi này lại có nhiều người tụ tập như vậy! Đừng nói là
người bình thường ngay cả hắn là quốc quân của một quốc gia cũng bị
nhiều hoàng kim như vậy doạ tới ngây người.
Bên cạnh đống núi
hoàng kim, một người trẻ tuổi, trên mặt hiện lên một nụ cười khẩy
không ngừng ném từng khối vàng từ trong tay ra, nện lên bên trên đống
Kim Sơn phát ra một âm thanh giòn giã. Âm thanh này giống như có ma chú
vậy.
- Trời đất, đây là người nào vậy?
Kha Thanh Hà cũng
nhìn thấy. Tuy nhiên bản thân hắn là đế quốc nguyên soái, thần kinh của
Kha Thanh Hà thậm chí còn cường đại hơn Kha Truyền Hùng. Tuy số lượng
hoàng kim này khiến hắn rất chấn động, nhưng không thể nào khiến hắn lạc lối được.
- Âu Dương!
Kha Minh Quân không nhìn đống hoàng kim. Người hắn chú ý chính là Âu Dương! Lúc này Âu Dương vẫn là mặc
trang phục màu đen, đứng bên cạnh đống Kim Sơn ném hoàng kim. Đối diện
với hắn chính là Từ Mậu Đình!
- Xong rồi!