Yêu Cung

Chương 227: Chương 227: Sóng thần linh hồn (2)




Nhưng ngọn lửa linh hồn tạo thành sóng thần so với bạo sát linh hồn còn mạnh hơn rất nhiều. Nếu như nói bạo sát linh hồn là đạn đạo, vậy cái này chính là đạn hạt nhân.

Âu Dương nhìn ngọn lửa linh hồn bao phủ bốn phương tám hướng, sóng thần linh hồn xóa bỏ tất cả những sinh vật có linh hồn, khiến hắn đột nhiên cảm giác thấy, sau này tốt nhất không nên nháo quá mức với Huyễn Thuật Sư. Tuy thể chất của mình đặc biệt, nhưng hiện tại mình tuyệt đối không thểđỡ được lực lượng hủy diệt như vậy.

Nếu quả thật dồn ép đến mức Huyễn Thuật Sư nóng nảy tìm đến vô số linh hồn để tạo thành một sóng thần linh hồn như vậy, chỉ sợ mình không chết cũng phải tàn phế.

- Mẹ nó! Quá đáng sợ! Hai gia hỏa này...

Lữ Phong nhìn tất cả những thứ này, hắn gầm thét lên. Nhưng mới vừa nói tới đây hắn bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.

Đúng vậy! Hai người kia! Mình làm sao lại quên bảo hai người kia rút về. Đây chẳng phải là nói...

- Đội trưởng...

Tất cả mọi người từ trong chấn động giật mình tỉnh lại. Bọn họ đều nghĩđến điều Lữ Phong suy nghĩ. Nhưng bây giờ không phải đã muộn rồi sao?

- Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Mẹ kiếp!

Lữ Phong tức giận mắng. Trong lòng hắn tự trách mình. Hắn la lên. Nhưng hắn biết, bất luận hắn có làm thế nào, hai đội hữu của mình đã chết trong sóng thần linh hồn kia...

- Là ta... Là ta đã sai...

Lữ Phong bỗng nhiên ngồi co quắp trên mặt đất. Hắn có thể tiếp nhận việc huynh đệ bị giết chết trong đám hỗn chiến kia, bởi vì điêu đó có thể chứng minh kẻ địch quá mạnh mẽ, bọn họ không có cách nào khống chế. Nhưng hắn không thể nào tiếp nhận được huynh đệ của mình lại chết vì sai lầm của mình.

- Đội trưởng...

Một nhóm người nhìn dáng vẻ vô cùng tự trách mình của Lữ Phong. Bọn họ đều bị kế hoạch lớn mật tà ác này đốt cháy nhiệt huyết, lại không chú ý tới một vài thứ tự vốn phải đi.

Nhưng bây giờ nói những điều này có ích lợi gì? Người đã chết. Đội hữu với nhau, trải qua vô số lần cùng nhau chiến đấu, đứng trước sự sống và cái chết bởi vì một vài sai lầm như vậy mà chết đi. Lữ Phong đang suy nghĩ, nếu như ông trời lại cho hắn một cơ hội, hắn tuyệt đối sẽ lựa chọn từ bỏ kế hoạch điên cuồng này.

Âu Dương nhìn Lữ Phong. Lúc này Lữ Phong thật giống như mình trước đây. Tuy nhiên trên mặt của hắn hiện lên một nụ cười mỉm. Ban đầu hắn cũng không thể tưởng tượng được sai lầm này. Tất cảđều là con người, khó tránh khỏi có thời điểm gặp phải sai lầm. Nhưng bi kịch lần này không thuộc về bọn họ. Bởi vì Âu Dương không cho phép lại phát sinh thêm bi kịch nữa.

Nhìn một đám đội hữu lặng người tự trách, Âu Dương mỉm cười nói:

- Yên tâm đi! Bọn họ chỉ bị trọng thương, sẽ không chết...

Âu Dương vừa dứt lời, ánh mắt bọn họ giống như đèn pha đều tập trung trên người hắn. Tất cả mọi người đều hiểu rõ về sự thần kỳ của Âu Dương. Lúc này Âu Dương mở miệng nói không sao, lẽ nào lần này hắn lại tạo ra được kỳ tích?

- Khi nào hết khói lửa thì tìm hai tên tiểu tử kia. Chắc hẳn bọn họ chỉ bị trọng thương.

Âu Dương tin tưởng mình khống chế mũi tên rất đúng chỗ. Tuy nhiên đúng chỗ không có nghĩa là không bị thương. Ngay cả bản thân Âu Dương cũng không biết, tại sao mình lại có lực sát thương đối với trạng thái linh hồn cường đại như vậy.

Có thể điều đó có quan hệ tới Thứ Kiêu Cung, có lẽ là do linh tiễn yêu đan của mình tác oai tác quái. Tuy nhiên dù nói như thế nào, đây không được xem là một tin tức xấu.

Sóng thần linh hồn vẫn tiếp tục, tuy nhiên so với khí thế hủy thiên diệt địa vừa nãy, hiện tại đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Theo thời gian trôi qua, sóng thần linh hồn chậm rãi giống như hỏa diễm bắt đầu tắt. Tuy nhiên sau khi sóng thần linh hồn tắt, cảnh tượng lưu lại vẫn khiến bọn họ khiếp sợ.

- Thật.. Thật lợi hại...

Ánh mắt của tất cả bọn họ đều nhìn vào những thi thể trống rỗng nằm ở đó. Mọi người đều biết, thời điểm sóng thần linh hồn bao phủ, lửa linh hồn của bọn họ đã hoàn toàn tắt. Lúc này sinh mạng của bọn họ đã không còn. Trong đó chỉ còn lưu lại chỉ thi thể không hồn mà thôi.

- Đừng đứng đó nữa. Mau tìm người!

Lữ Phong nhìn thảm cảnh tại hiện trường, hắn là người đầu tiên lao nhanh về phía đó. Tuy nhiên hắn vừa mở miệng nói câu tìm người lại khiến Âu Dương kích động muốn quất hắn một trận.

- Trước tiên hủy các thi thể ở nơi này, thu Sa Hồn Phiên lại. Lục Tiên dùng lôi điện san bằng nơi này, không thể lưu lại bất kỳ manh mối nào.

Âu Dương biết, lúc này khắp nơi trong nơi chôn xương là người sống ẩn nấp. Nếu như bọn họ không xóa bỏ mọi chứng cứ trong thời gian ngắn nhất, như vậy nếu có người nhìn thấy trên đất này có vô số thân thể bịđốt sạch linh hồn, tuyệt đối có thể nghĩđến một vài thứ.

Ầm...

Lục Tiên đột ngột từ mặt đất bay vào trên không. Trên không trung của chiến trường vô cùng u ám, từng đạo lôi điện nối tiếp nhau đánh xuống đất.

Những thi thể này mặc dù đã mất đi linh hồn nhưng khi còn sống đều là cường giả. Nhưng bọn họ chỉ còn lại thân thể làm sao có thể chịu đựng được nhiều lôi điện đánh tới như vậy?

Từng thi thể hóa thành tro tàn. Âu Dương không ngừng quan sát bốn phương tám hướng. Hắn sợ tất cả những thứ này sẽ bị một Huyễn Thuật Sư âm hiểm nào đó đáng tàng hình phát hiện được. Nếu như chuyện này bị truyền đi, như vậy Vạn Tiên Sơn tuyệt đối sẽ trở thành mục tiêu công kích.

Cũng may Âu Dương dò xét đã lâu vẫn không phát hiện tung tích của bất kỳ Huyễn Thuật Sư nào. Theo thời gian dần trôi qua, thi thể trong bãi chiến trường đã hoàn toàn bịđánh thành tro bụi. Thậm chí tất cả mặt đất đều bịđánh sâu xuống mười mấy mét, tạo thành một cái hố lớn.

- Tìm được rồi! Hai tiểu tử này không chết!

Từ phía xa, Lữ Phong và vài tên Yêu Chiến Sĩ tìm kiếm dựa theo phương hướng Âu Dương đã chỉ, rốt cuộc đã tìm thấy Thời Phong và Miêu Vận Tiến bịđóng trên một cái thân cây to cách chiến trường năm dặm. Tình trạng của hai người tuyệt đối không thể nói là tốt.

Bị Tam Lăng Tiễn của Âu Dương mang đi một khoảng cách xa như thế, hơn nữa còn bị xuyên qua ngực kéo bay đi. Nếu như đổi lại là hai người bình thường, chắc hẳn đều chết.

Thời điểm Lữ Phong phát hiện hai người Thời Phong và Miêu Vận Tiến, hai người bọn họ giống như hai con chó chết bịđóng ở nơi đó không hề nhúc nhích. Tuy rằng thương thế cực kỳ nghiêm trọng, nhưng trên mặt hai người lại hiện ra một nụ cười.

Nếu như nói trong cuộc chiến này ai là người kích động nhất, không nghi ngờ chút nào chắc chắn là hai người bọn họ. Đặc biệt là trong thời khắc cuối cùng kia, khi bọn họ đang tuyệt vọng, Tam Lăng Tiễn của Âu Dương cắt phá hư không xuyên qua hai người, mang theo hai người bay ra năm dặm đóng ở nơi này. Hai người vừa bị kéo bay đi, vừa tận mắt nhìn sóng lớn cuồn cuộn truy đuổi phía sau. Sự chấn động này, người thường không có cách nào lĩnh hội được.

- Mẹ nó, mũi tên này quá tàn nhẫn...

Khi Thời Phong được mọi người giúp đỡ chậm rãi rút Tam Lăng Tiễn từ trước ngực ra, mũi tên này trực tiếp khiến hắn phải hiện nguyên hình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.