Yêu Cung

Chương 226: Chương 226: Sóng thần linh hồn




Tên Yêu Chiến Sĩ cửu giai đỉnh phong kia mang theo hai trảo sắc bén xé mạnh một cái. Mặt đất trực tiếp rạn nứt. Yêu Chiến Sĩ trung tầng kia chui xuống đất còn chưa kịp chạy trốn đã trực tiếp bị lôi từ dưới đất ra. Sau đó người này tuyệt vọng gầm rú. Tuy nhiên hắn không có cơ hội. Bởi vì Yêu Chiến Sĩđỉnh phong đã một kiếm cắm vào lồng ngực của hắn, đâm nát yêu đan của hắn.

- Giết đi, giết càng nhiều một lát nữa nổ lên lại càng kích thích.

Thời Phong vừa mắng vừa bố trí huyễn trận chuẩn bị cắm Sa Hồn Phiên cuối cùng.

Huyễn trận chậm rãi thành hình. Lúc này trong lòng Thời Phong đã vô cùng kích động. Tuy nhiên sau mũi tên của Âu Dương vừa nãy giải cứu hắn khỏi tình huống nguy nam, hắn đã hoàn toàn yên tâm. Hắn tin tưởng tiếp theo cho dù gặp nguy hiểm, mũi tên của Âu Dương chắc chắn sẽ không phụ lòng hắn.

Huyễn trận thành hình. Thời Phong lấy ra một lá Sa Hồn Phiên cuối cùng. Trên mặt hắn lộ ra một nụ cười tà ác mạnh mẽ cắm Sa Hồn Phiên vào trong huyễn trận.

Sau khi lá Sa Hồn Phiên cuối cùng cắm xuống đất, rốt cuộc Sa Hồn Trận đã được hình thành. Một mảnh sương mù màu đen lặng lẽ bay lên. Nhưng rất ít người thật sự chú ý tới sương mù màu đen này.

Sau khi sương mù màu đen xuất hiện, hai người Miêu Vận Tiến và Thời Phong giống như nhận được tín hiệu bắt đầu không ngừng thôi thúc lực lượng của chính mình triệu hoán linh hồn dưới mặt đất.

Lực lược đen đặc từ trên người bọn họ bay ra, hóa thành dây xích màu đen vô hình liên tục rút ra những linh hồn từ những thi thể trên mặt đất. Thời điểm tà ác khủng bố sắp đến, nhưng những người đang chém giết lại không ngừng tay. Tuy rằng bọn họ có người nhìn thấy sương mù màu đen quỷ dị xuất hiện, nhưng nơi chôn xương quá quỷ dị, nơi này có chuyện gì không thể phát sinh...

Càng lúc dây xích màu đen càng dài ra, sương mù màu đen bốc lên cao. Giờ phút này rốt cuộc mọi người đang hỗn chiến đã phát hiện có điều không ổn.

- Là Sa Hồn Trận!

Có người sợ hãi kêu to. Sau đó liền nhìn thấy vô số người điên cuồng xông ra ngoài.

- Chạy? Muốn chạy trốn sao? Bạo cho lão tử! Bạo đi!

Thời Phong điên cuồng hét lên một tiếng. Hai tay của hắn bỗng nhiên huy động. Tất cả những dây xích nhất thời bị chặt đứt. Sau khi dây xích bị chặt đứt, vô số linh hồn từ mặt đất đứng lên. Bọn họ ngơ ngác đứng ở nơi đó, nhưng thân thể bọn họ lại không ngừng phồng lên.

- Ma quỷ! Các ngươi muốn làm cái gì? Các ngươi muốn khiến cho người người công phẫn hay sao?

Có người la lên. Tuy nhiên đây là tiếng kêu tuyệt vọng.

- Chạy đi! Bọn họ muốn nổ chết mọi người!

Lần này chiến trường vốn hỗn loạn gần như hoàn toàn mất hết kết cấu. Các gia hỏa kia, người nào người nấy đều sợ hãi đến mức tè ra, điên cuồng chạy vội ra phía ngoài.

Tuy nhiên đã quá muộn. Nếu như vào thời điểm khói đen vừa bay lên, bọn họ lựa chọn bỏ chạy, như vậy có lẽ còn có cơ hội rời khỏi. Nhưng bây giờ, linh hồn thểđã thành hình, bọn họ làm sao chạy thoát được?

Hai người Thời Phong và Miêu Vận Tiến đồng thời đốt cháy tất cả linh hồn. Thế nhưng thời điểm hai người bọn họ nhen lửa linh hồn xong lại phát hiện một vấn đề! Hai người bọn họ đi như thế nào?

Trên mặt hai người đồng thời biến sắc. Hai người bọn họ không thể nói được lời nào... Chẳng lẽ nói hai người sẽ phải chôn cùng với những người này sao?

Hai người bọn họ hiểu rất rõ, ở đây có ít nhất bốn mươi, năm mươi linh hồn thểđồng thời tự bạo. Với uy lực như vậy hai người bọn họ căn bản không có khả năng chạy trốn. Giờ phút này tuyệt vọng không chỉ có tràn ngập trong lòng những người vừa hỗn chiến, cũng tràn ngập trong lòng Miêu Vận Tiến và Thời Phong. Không sai, bọn họ đều quên không suy tính một điểm, đó chính là làm thể nào để rút đi.

- Có ta đây!

Âu Dương nhìn từ hai người đứng ở phía đàng xa đầy tuyệt vọng, hắn lấy từ trong vòng tay ra hai mũi Tam Lăng Tiễn đã rất lâu không sử dụng. Lúc này hai người Miêu Vận Tiến và Thời Phong đang ở rất gần nhau. Khoảng cách giữa hai người bọn họ chưa tới mười mét.

Nhưng ngăn cản ở trước mặt bọn họ là vô số những kẻ đang chạy toán loạn. Cho nên một cung mở hai mũi tên này chắc chắn sẽ rất khiêu chiến với giai đoạn của Âu Dương hiện nay.

- Nhất định phải trúng! Nhất định phải trúng!

Âu Dương kêu to. Sau đó hai mũi tên từ trên dây cung Thứ Kiêu Cung bắn ra, xen qua vô số kẻ đang điên cuồng chạy loạn, vào thời khắc cuối cùng đã thành công đồng thời bắn trúng vào hai người Miêu Vận Tiến và Thời Phong. Hai mũi tên này đều mang theo hỏa diễm huyết sắc mạnh mẽ. Tuy nhiên độ mạnh mẽ của hỏa diễm huyết sắc này lại không bằng trước kia.

Đương nhiên không phải Âu Dương muốn bắn chết hai người này. Cho nên hắn chỉ cần sử dụng lực trùng kích cường đại mà không phải là lực lượng hủy diệt!

Vào thời điểm hai người Miêu Vận Tiến và Thời Phong đang tuyệt vọng, đột nhiên hai mũi tên cắm vào lồng ngực hai người. Hai người hoàn toàn không kịp phản ứng, liền cảm giác ngực mình bỗng nhiên tê rần. Sau đó một lực đẩy rất lớn mang theo thân thể bọn họ với một loại tốc độ không thể tưởng tượng phóng nhanh về phía xa.

Tốc độ của mũi tên quá nhanh. Bởi vì đây là một mũi tên đỉnh phong nhất của Âu Dương. Hắn đã lấy ra tất cả trạng thái tốt nhất của mình, không cầu giết địch, chỉ cầu cứu người. Cho nên lần này không chỉ cần khống chế chính xác, còn cần có lực đạo tuyệt cường.

Vèo... Vèo...

Hai người bị hai mũi Tam Lăng Tiến bắn về phía xa. Tốc độ này quả thực khó có thể tin được. Trong chớp mắt hai người đã phát hiện bọn họ bay ra ba dặm! Khoảng cách xa như thế, dựa vào hai mũi Tam Lăng Tiến xuyên qua chiến trường hỗn loạn đồng thời bắn trúng hai người, hơn nữa còn đưa hai người bay với tốc độ gấp rút như vậy, mũi tên này chắc chắn đỉnh phong, là đỉnh phong của Âu Dương, đỉnh phong trong đỉnh phong!

A... Ầm... Ầm...

Một ngọn lửa linh hồn đột nhiên bùng nổ. Vô số ngọn lửa mạnh mẽ màu đen bao phủ toàn trường. Ngọn lửa màu đen che kín bầu trời dường như muốn cắn nuốt sạch sẽ tất cả mọi thứ trong phạm vi xung quanh.

Những tiếng kêu gào ầm ĩ, tiếng cầu cứu, tiếng chửi rủa đều bị ngọn lửa linh hồn mạnh mẽ đáng sợ này bao phủ. Giờ phút này thế giới chính là của ngọn lửa linh hồn. Đây là bạo sát lộng lẫy nhất của Huyễn Thuật Sư!

Cho ta một linh hồn, ta có thể nổ chết một mảnh người sống! Đây rõ ràng là sự chứng minh của Huyễn Thuật Sư. Giờ phút này không phải một linh hồn nổ tung, là vô số linh hồn nổ tung.

Lực lượng hủy diệt này gần như phải muốn chọc thủng trời. Ngọn lửa màu đen tạo thành một sóng thần linh hồn điên cuồng lan về bốn phương tám hướng cắn nuốt tất cả. Sau khi mỗi người sống bị ngọn lửa linh hồn cắn nuốt liền biến thành từng xác chết di động không còn sinh mạng.

Nhìn cảnh tượng hủy diệt cấp một này, rốt cuộc Âu Dương đã hiểu rõ sự cường đại của Huyễn Thuật Sư. Hắn đang suy nghĩ, nếu như bản thân hắn đứng ở nơi đó, dựa vào thể chất đặc biệt của mình, rốt cuộc mình có thể may mắn thoát nạn hay không?

Âu Dương không biết, cho nên hắn đã từng dám nói Huyễn Thuật Sư cấp Pháp Thân cũng không thể lấy bạo sát linh hồn đánh giết hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.