Yêu Cung

Chương 390: Chương 390: Sóng vai chiến đấu,đồng sinh cộng tử




- Thập Tam vương tử đã trở về, Đa La chúng ta không có diệt vong!

Các loại tiếng gọi ầm ĩ liên tiếp vang lên. Lúc này người trong vương thành đã tin tưởng, Đa Minh thực sự đã trở về, đây chính là tia sáng phủ xuống trước đường hầm tối đen, là tuyệt đại phùng sinh.

- Đa La muôn năm, Đa La muôn năm, Đa La vô địch, Đa La mãi không thôi.

- Phục quốc, phục quốc!

- Đánh đuổi kẻ xâm lược, đòi lại tôn nghiêm Đa La.

- Đa La bất diệt, Thập Tam vương tử muôn năm.

Đủ loại những tiếng ầm ĩ vang lên khắp vương thành. Lúc này dân chúng trong vương thành thực sự như điên, đều quỳ rạp xuống đất, bọn họ rưng rưng con mắt ngấn lệ nhìn về vị tân vương giả của mình, nhìn người đã từng là hoàn khố trở thành một vị vương giả có thể dẫn lĩnh bọn họ đi lên con đường phục hưng.

Vương giả trở về, đúng nghĩa chân chính là vương giả trở về.

- Xin mọi người yên tĩnh!

Thanh âm Đa Minh không tính là lớn, thế nhưng lại có thể khiến vương thành đang sôi trào trong nháy mắt liền an tĩnh xuống, vô số người đang chờ đợi vị vương giả của họ mở miệng.

- Ta là Đa Minh, ta là người Đa La đã từng phạm phải vô số sai lầm, thế nhưng mọi người vẫn thủy chung không có buông bỏ ta. Hôm nay Đa Minh ta trở lại vương thành, Đa Minh trước kia đã chết, Đa Minh hiện tại là huyết mạch cuối cùng của Đa gia, vẫn như cũ sẽ theo bước các vị tiền bối trong Đa gia, sóng vai chiến đấu cùng với mọi người, sau này mọi người chúng ta đồng sinh cộng tử với nhau, sóng vai chiến đấu với nhau, tái hiện lại vinh quang Đa La của chúng ta ngày nào, đòi lại tôn nghiêm chúng ta đã đánh mất.

Đa Minh rất kích động. Âu Dương đứng ở bên người Đa Minh có thể phát hiện, khi Đa Minh nói ra những lời này, thân thể hắn cũng không ngừng run lên.

- Đồng sinh cộng tử, sóng vai chiến đấu, khôi phục lại quang vinh Đa La, đòi lại tôn nghiêm đã đánh mất.

Dân chúng hô lên theo lời Đa Minh, nhiệt huyết trong tim bọn họ lại một lần nữa được thiêu đốt.

Đa Minh nhìn dân chúng phía dưới tường thành, trước đó hắn vẫn không hiểu, phụ thân là quốc quân, vì sao vẫn thủy chung nói với hắn như vậy.

- Hài tử, Đa La thuộc về mỗi người, Đa gia chỉ là người lãnh đạo, Đa gia không phải là người tối cao. Tại Đa La, Đa gia chúng ta với dân chúng như huynh đệ tỷ muội, bởi vì chúng ta là huyết mạch tương liên.

- Hài tử, đừng nên nghĩ chính mình rất cao quý, người Đa gia chưa bao giờ cho rằng chính mình cao quý, bởi vì bất luận khi nào, người Đa gia cũng đứng sóng vai chiến đấu với dân chúng Đa La.

- Hài tử, ngươi cũng không hiểu được trái tim vương giả, bởi vì ngươi thủy chung cho rằng mình tài trí hơn người. Khi nào ngươi thực sự có thể buông bỏ tất cả, đứng chung một chỗ với dân chúng, cười vui với bọn họ, chia khổ với bọn họ. Khi đó bọn họ có thể không chút câu thúc, kể khổ với ngươi, kể cho ngươi biết một ít việc vặt trong sinh hoạt của họ, khi đó ngươi mới là một vương giả chân chính.

Đây đều là những lời phụ thân Đa Minh, quốc quân Đa La từng nói. Vị quốc quân Đa La tiền nhiệm được ngoại giới xưng là Thiết Huyết Ma Quân, cũng không phải lãnh huyết như mọi người tưởng tượng, hắn có thể tùy ý đi ra ngoài hoàng thành, hắn có thể cùng ăn cùng ở một chỗ với dân chúng. Dân chúng cũng không có sợ hãi vị vương giả được ngoại giới xưng là Thiết Huyết Ma Quân, bởi vì bọn họ đều có chung một trái tim.

Đa Minh còn nhớ rõ, mỗi đời quốc quân đều không nhất định là người ưu tú nhất, thế nhưng mỗi đời quốc quân lại đều có một điểm giống nhua, đó chính là bất cứ lúc nào hắn cũng không cho rằng mình cao quý hơn dân chúng, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể đứng bên dân chúng, thoải mái vui cười với dân chúng, sẵn sang chia khổ với dân chúng.

Trước đó Đa Minh căn bản không thể hiểu được những lời này, tại trong mắt hắn, thân là vương giả hẳn phải cao cao tại thượng, tất cả mọi người đều phải cúi đầu lễ bái hắn.

Thế nhưng Đa Minh lại phát hiện, hắn làm như vậy chỉ khiến dân chúng Đa La rời xa hắn.

Hiện tại, Đa Minh rốt cuộc hiểu được ý tứ của phụ thân rồi, hắn rốt cuộc biết hàm nghĩa trong lời phụ thân nói. Vương giả không nhất định phải cao cao tại thượng, vương giả không nhất định phải dùng quyền thế khiến cho người khác cúi đầu.

Đa Minh đã ngộ ra được, vương giả hẳn phải là người đưa tới hi vọng cho dân chúng, chư không phải là chèn ép dân chúng. Đa Minh lại một lần nữa thấu ngộ rồi.

Đa Minh quỳ rạp xuống đất, giờ khắc này hắn không cảm thấy mất mặt, hắn đang muốn nói với toàn thể dân chúng, rằng hắn đã từng sai rồi, hắn đã từng là kẻ vô tri thế nào.

Đa Minh cúi đầu với vô số dân chúng, cái cúi đầu này tuy rằng không có bất luận thanh âm gì, thế nhưng dân chúng vương thành lại có thể hiểu được tấm lòng của Đa Minh, bởi vì lúc này bọn họ liên tâm, bọn họ là huyết mạch tương liên.

Bọn họ có thể cảm nhận được sự áy náy trên người Đa Minh.

Bọn họ biết, khi Đa Minh một lần nữa đứng lên, Đa La đã xuất hiện trở lại một vị vương giả đúng nghĩa, một vị vương giả dẫn lĩnh bọn họ đi trên con đường phục quốc.

- Chúng ta sóng vai nhau chiến đấu, chúng ta đồng sinh cộng tử…

Tiếng gọi ầm ĩ hỗn tạp với nước mắt dâng trào, vô số dân chúng nhìn Đa Minh chậm rãi đứng lên trên tường thành. Giờ khắc này, bọn họ đã thấy được trên người Đa Minh thứ cảm giác đã từng có trên mỗi người mỗi đời quốc quân.

Vương giả hiền hậu không đánh mất uy nghiêm, thân ái lại tràn ngập khí phách.

- Đây mới là vương giả chân chính.

Âu Dương nhìn biến hóa trên người Đa Minh, trong lòng Âu Dương có được không ít cảm ngộ. Âu Dương tự cảm thấy may mắn khi chính mình có thể kinh lịch qua tất cả chuyện này, bởi vì những cảm ngộ này không thể dùng bất cứ thứ gì khác đổi lại được.

Trải nghiệm cảm ngộ còn khó khăn hơn nhiều so với tu luyện lực lượng, bởi vì nó là vô hình, nếu như không có cơ duyên, cho dù ngươi có thiên phú nghịch thiên, cũng vĩnh viễn không thể tìm ra được tồn tại của nó.



Vương thành huy hoàng ngày trước đã không còn, hiện tại nơi nơi đều là tuyệt vọng và quyến luyến. Đương nhiên tội ác theo đó cũng tấn công vào tòa thành này.

Thế nhưng ngày hôm nay đã khác rồi, ngày hôm nay vương giả Đa La đã trở về, toàn bộ Đa La một lần nữa có được trái tim, bất luận người Đa gia nào cũng chính là trái tim của Đa La, chỉ cần người Đa gia còn, chỉ cần có một đệ tử Đa gia dẫn lĩnh Đa La, như vậy người Đa La sẽ không ngừng đứng lên chiến đấu.

Ánh trăng nhô lên cao, lửa trại nổi lên giữa quảng trường đã bị phá hủy trong vương thành. Lúc này Đa Minh không còn ngạo khí gì đó của Thập Tam vương tử, hắn và vô số con dân Đa La đang ngồi vây xung quanh đống lửa, giống như phụ thân hắn, người đã từng là vương giả Đa La, đã từng kiên nhẫn lắng nghe thanh âm của con dân.

Ngồi tựa lưng vào một gốc cây đã bị đốt thành màu đen, Âu Dương không phải, lúc này Đa Minh cần điều động lòng nhiệt tình của dân chúng, còn việc Âu Dương phải làm chính là trải ra một con đường rực rỡ trước mặt Đa Minh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.