Yêu Cung

Chương 1049: Chương 1049: Sư phụ (1)




- Sư phụ, vậy khi nào có thời gian ta sẽ làm khúc gỗ này thành cung!

Thanh Nhi đương nhiên không biết ngọc thụ mộc trân quý như thế nào, cho nên nàng gật gật đầu, nhưng câu nói này của nàng lại khiến người bên cạnh không khỏi mỉm cười.

- Ha ha ha ha, tiểu nha đầu, ngươi xem ngọc thụ mộc là cái gì, nếu như chỉ là một cây gỗ bình thường, Ma Vương lại coi trọng như vậy sao? Ngọc thụ mộc này là thiên địa chí bảo, thứ này cho dù là tiên nhân cũng phải lấy máu thông linh với cây gỗ mới có thể bổ ra, một tiểu nha đầu như ngươi muốn chế tác thành vũ khí, sợ rằng thật sự phải mất rất nhiều năm!

Biểu hiện của Nghi Quân lúc này thực sự giống như một trưởng bối thích một vãn bối vậy.

- Vậy sao!

Thanh Nhi nhìn Âu Dương, đôi mắt to vụt sáng, nhìn dáng vẻ của nàng hiển nhiên chỉ tin tưởng sư phụ mình, ngay cả những lời tiên vương từng nói cũng không tin.

- Đúng, kỳ thực ban đầu ta muốn giúp ngươi làm một cây cung, nguyên nhân chính là nếu như để ngươi làm phải chờ đợi rất lâu, nhưng công pháp nhất mạch của ta truyền thụ chú trọng hơn đến tu tâm, cho nên ta hi vọng ngươi có thể tự mình chế tác thanh vũ khí này, như vậy nó sẽ phù hợp với tâm ý của ngươi nhất, cũng sẽ không khiến ngươi có bất cứ tiếc nuối gì!

Âu Dương nói cho Thanh Nhi nguyên nhân vì sao hắn không giúp đỡ nàng.

- Vậy sư phụ có phải có tiếc nuối với Thứ Kiêu Cung?

Thanh Nhi bỗng nhiên mở miệng, những lời này của nàng khiến những người xung quanh đều bật cười, Âu Dương cười khổ nhìn Thanh Nhi nói:

- Ta đã nhận một đồ đệ gì vậy?

Mặc dù Liên gia thôn bị bốn người này đại náo một phen, trên thực tế tổn thất cũng không lớn, số người tử vong thật sự chỉ có rất ít, tuyệt đại đa số đều là phòng ốc bị tổn hại và người bị thương.

Loại chuyện cứu người này Nghi Quân khẳng định khinh thường, nhưng Âu Dương thì khác. Hắn cũng không tiện cự tuyệt, khôi phục toàn bộ thôn làng về nguyên trạng.

- Cái gì? Muốn dẫn Thanh Nhi đi! Cái này... Điều này sao có thể...

Liên Hổ nghe thấy Âu Dương muốn dẫn Thanh Nhi đi, trong mắt lộ vẻ phức tạp. Liên Hổ biết, người đứng trước mặt hắn lúc này không phải người thường, nếu Thanh Nhi bị mang đi, thời gian tới nhất định cũng sẽ trở thành tiên nhân, còn mình chỉ là một người bình thường...

- Hổ ca...

Thanh Nhi đi tới bên cạnh Liên Hổ, Âu Dương nhẹ nhàng lắc đầu, bởi vì hắn biết, tiếp theo Thanh Nhi sẽ cấp cho Liên Hổ một tấm thẻ người tốt, chuyện này không thể không xem là một loại bi kịch.

- Thanh Nhi, ngươi... Ngươi thực sự muốn bỏ làng đi sao?

Liên Hổ rất thông minh, hắn cũng không nói những lời luyến tiếc gì cả, mà gắn chặt bản thân với thôn làng.

- Hổ ca, thực sự, từ nhỏ đến lớn ngươi đều đặc biệt chiếu cố ta, khi còn bé ta bị người khác khi dễ cũng đều là Hổ ca ra tay giúp ta giáo huấn bọn họ, cho nên từ nhỏ ta đã thích Hổ ca...

Thanh Nhi nói đến đây, ánh mắt Liên Hổ tự nhiên sáng ngời, còn Ngụy Bỉnh Dập rất hăng hái nhìn Âu Dương nói:

- Nữ đồ đệ của ngươi không phải thích người ta chứ!

- Ài... Ngươi không hiểu, nàng càng nói như vậy, lực sát thương cũng càng lớn...

Âu Dương sinh sống ở địa cầu nhiều năm như vậy, mặc dù Âu Dương chưa từng nói đến chuyện yêu đương, nhưng Âu Dương cũng hiểu được cái gì là phát thẻ người tốt.

- Vậy... vậy Thanh Nhi ngươi... Ngươi có thể không đi không?

Liên Hổ vô cùng kích động, dù sao một cô nương nói với ngươi, từ nhỏ ta đã thích ngươi, hơn nữa còn là tiểu cô nương cực kỳ đáng yêu, chuyện như vậy nếu như phát sinh ở địa cầu, người được biểu lộ chỉ cần không phải kẻ ngốc, thông thường đều minh bạch kế tiếp khẳng định là sẽ bị phát thẻ người tốt!

Nhưng ở đây không phải địa cầu, Liên Hổ căn bản không biết chuyện đó, lúc này hắn còn tưởng rằng tiếp theo Thanh Nhi sẽ nói ra ta luyến tiếc gì đó, cho nên ta chuẩn bị từ bỏ, ta sẽ ở lại đây cùng sống với Hổ ca....

- Nhưng... Nhưng Hổ ca, ta đối với ngươi thực sự chỉ là loại tình cảm ca ca và muội muội. Hổ ca, ta biết trong lòng ngươi nghĩ như thế nào, Thanh Nhi chỉ có thể nói với ngươi, chúng ta không có duyên phận...

Lời nói của Thanh Nhi giống như một lưỡi dao sắc bén, hung hăng cắm vào lồng ngực Liên Hổ, Liên Hổ không rơi lệ ở đây đã xem là rất đàn ông rồi.

- Thanh Nhi,...

Liên Hổ nhẹ nhàng cầm tay Thanh Nhi, Thanh Nhi cũng không giãy dụa, bởi vì nàng minh bạch, hôm nay ly biệt, có thể sau này sẽ không còn cơ hội gặp lại.

Dù sao Liên Hổ cũng là con người, mà tương lai mình sẽ bước lên con đường tiên nhân, lần này mình rời khỏi, có thể khi trở về đã là mấy trăm năm thậm chí là nghìn năm...

- Thanh Nhi, mỗi người đều có quyền lựa chọn đường đi của mình, không được làm phu thê, chúng ta có thể làm bằng hữu suốt đời, cho dù chỉ là ở đây!

Liên Hổ chỉ vào ngực mình, kỳ thực Liên Hổ cũng biết, lần này Thanh Nhi rời khỏi, có thể cả đời hắn cũng đừng mơ tưởng gặp lại Thanh Nhi.

Những lời này của Liên Hổ đều khiến đám người Âu Dương gật đầu, một người nam nhân có thể cầm được thì cũng buông ra được, đây là một chuyện rất khó làm, Âu Dương khinh thường nhất chính là loại người biết mình không có khả năng giữ lấy còn kiên quyết dây dưa.

- Hổ ca, ta nhất định sẽ nỗ lực tu luyện, tranh thủ sớm trở về gặp ngươi!

Thanh Nhi nghe thấy lời nói của Liên Hổ cũng thoải mái hơn không ít, lúc này Thanh Nhi mỉm cười xinh đẹp, nụ cười của nàng cũng phảng phất như muốn nói nàng sắp sửa rời khỏi.

- Nha đầu, theo sư phụ học tập cho tốt, Liên gia thôn chúng ta từ trước đến nay chưa từng có tiên nhân, chờ sau này ngươi có tiền đồ, làng chúng ta cũng sẽ dọn vào trong thành ở, cũng có nhà cửa như những đại hộ khác!

Đây là Nhị thúc của Liên Thanh Nhi, cũng được xem là người thân duy nhất của nàng.

Phụ mẫu Thanh Nhi tạ thế rất sớm, cho nên Thanh Nhi có thể có được cuộc sống vui vẻ như vậy, phần lớn đều là nhờ vào Nhị thúc của mình. Cho nên lúc này thấy Nhị thúc xuất hiện, Thanh Nhi ngược lại chảy nước mắt...

- Nhị thúc...ta.....

Trong nháy mắt Thanh Nhi bỗng nhiên có một loại cảm giác không muốn rời khỏi. Nếu như nói ở thế giới này, người nàng luyến tiếc nhất, có lẽ chính là Nhị thúc Liên Thành.

- Đã là đại cô nương còn khóc như một con mèo nhỏ, sau này làm sao lấy chồng!

Liên Thành lấy tay lau nước mắt cho Thanh Nhi, sau đó thở dài nói:

- Vốn ta còn chuẩn bị cho Thanh Nhi một bộ đồ cưới. Nhưng hiện tại xem ra sau này ta không có cơ hội nhìn thấy ngươi xuất giá rồi!

- Ta...

Thanh Nhi nghẹn ngào, nàng cúi đầu ghé vào trong lòng Liên Thành, nước mắt cũng không còn kìm chế được nữa, dào dạt tuôn xuống.

- Lão ca, nếu như tất cả thuận lợi, ngươi nhất định có cơ hội nhìn thấy Thanh Nhi xuất giá!

Âu Dương từ phía xa đi tới, hắn bước tới bên cạnh Liên Thành, hắn có thể cảm thụ được Nhị thúc của Thanh Nhi vô cùng yêu thương nàng.

- Thật sao?

Liên Thành nhìn Âu Dương, sau đó thấy Âu Dương khẽ gật đầu với Liên Thành, sau đó mỉm cười nói:

- Nếu như tất cả thuận lợi, nhiều nhất năm năm, năm năm sau tất cả sẽ trở về yên bình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.