- Thời gian năm năm cũng đủ để ta truyền dạy tất cả mọi thứ cho Thanh
Nhi, đồng thời ta cũng không phải một sư phụ cũ kỹ, ta sẽ không hạn chế
Thanh Nhi tiếp xúc với bất cứ người nào. Nếu như nàng có người trong
lòng, bất luận đối phương là chính là tà, bất luận đối phương thiện hay
ác, bất luận đối phương là phàm nhân hay tiên nhân, chỉ cần hắn thật
lòng, ta đề sẽ đồng ý!
Những lời này của Âu Dương khiến Nghi Quân có chút giật mình.
Phải biết rằng, sư phụ không thể dễ bái, một khi bái sư, địa vị của sư phụ
chẳng khác nào phụ thân, cho nên hôn sự của đệ tử phải xin chỉ thị của
sư phụ, nếu như sư phụ không đồng ý, như vậy đệ tử còn muốn làm, chẳng
khác nào lừa gạt thầy, đây không phải tội danh bình thường!
Vì
vậy suy nghĩ tiến bộ của Âu Dương không thể không khiến Nghi Quân giật
mình? Chỉ cần đối phương thật lòng, như vậy Âu Dương thậm chí không thèm để ý đệ tử của mình lấy phàm nhân, đây tuyệt đối là một sư phụ có tư
tưởng rất khai sáng!
- Được! Vậy ta sẽ giữ đồ cưới lại, sau này sẽ đưa cho Thanh Nhi!
Trên mặt Liên Thành cũng mỉm cười rạng rỡ.
- Năm năm! Nếu tất cả thuận lợi, trong vòng năm năm tất cả sẽ kết thúc,
lúc đó ta cũng sẽ mang theo tình nhân của ta, vứt bỏ tất cả, đi ngao du
tứ phương...
Trong lòng Âu Dương tự nói với mình như vậy, đây có
thể chính là trông mong cuối cùng của Âu Dương, tranh đoạt một đời, cho
đến cuối cùng mới hiểu rằng, thì ra tranh đoạt có nhiều đến đâu cũng
không bằng mình tiêu diêu tự tại hưởng thụ cuộc sống.
Cưỡi một
chiếc thuyền nhỏ, bốn người Âu Dương rời khỏi Liên gia thôn. Dù thế nào
Âu Dương cũng không ngờ, trong một thôn trang nhỏ bé như vậy, mình lại
có thể thu nhận được một đệ tử!
- Sư phụ! Lúc nào ta mới có thể thành tiên nhân?
- Sư phụ! Sư mẫu có phải là Vệ Thi mà tiên giới đồn đại?
- Sư phụ! Thanh chiến cung ngươi đưa cho ta dùng tạm thời có lợi hại bằng Thứ Kiêu Cung hay không....
Mấy ngày tiếp theo, Âu Dương thật sự minh bạch, thu nhận một nữ đệ tử, hơn
nữa là một nữ đệ tử có ngôn ngữ sắc bén như Tịnh tỷ thống khổ như thế
nào.
Trước kia khi Tịnh tỷ quấn chặt lấy Âu Dương, Âu Dương không nói gì đã đi, nhưng đối mặt với vấn đề của đệ tử, hắn thân là sư phụ
đương nhiên phải nhất nhất giải đáp.
- Sư phụ, ngươi và Lý Uyển Như có phải là...
- Câm miệng!
Âu Dương rốt cuộc tan vỡ, mấy ngày nay Thanh Nhi xem dáng vẻ như muốn đào
tám đời tổ tông của mình, Âu Dương quả thực sắp phát điên. Một ma nữ như vậy tại sao mình lại mắt mù thu làm đệ tử, Âu Dương hoài nghi, nếu như
sớm biết Thanh Nhi như vậy, liệu mình có càn ngu ngốc nhận nàng làm đệ
tử nữa không.
Một đường nghịch lưu tiến lên, bọn người Âu Dương
đi trên sông một tháng, lúc này cách tác dụng phụ của Đấu Chiến Ý Chí
còn một tháng, trong khoảng thời gian này, Nghi Quân rất thành thật, nếu như không phải Âu Dương sớm đoán được tất cả, Âu Dương thậm chí sẽ hoài nghi tên gia hỏa này thật sự quy hàng.
Nhưng bất luận Nghi Quân
thành thật như thế nào, hắn cuối cùng đều phải chết. Nhưng làm sao giết
Nghi Quân lại phải có một kế hoạch hoàn mỹ, dù sao Nghi Quân không phải
người bình thường, nếu như là chỉ có Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập, chỉ cần
có cơ hội tốt là có thể xuất thủ đánh chết Nghi Quân, nhưng hiện nay lại có thêm Thanh Nhi.
Âu Dương cũng không ngốc kêu Thanh Nhi rời đi trước, phải biết rằng, Nghi Quân không phải kẻ ngu si, nếu như là Âu
Dương bỗng nhiên kêu Thanh Nhi đi, như vậy cho dù Nghi Quân lơ là như
thế nào, nhất định cũng sẽ minh bạch có âm mưu, cho nên tiếp theo Âu
Dương phải tự hỏi mình, làm thế nào dưới tình huống Nghi Quân không có
bất cứ cơ hội nào, trực tiếp giết chết hắn!
- Nếu đi về phía
trước trăm dặm chính là Động Ninh thuỷ vực, nơi đó đầy dòng xoáy, bình
thường cho dù là con thuyền cực lớn, đi đến đó cũng bị dòng xoáy nuốt
chửng, muốn hành tẩu trên sông, sợ rằng chỉ có chúng ta mới có thể làm
được!
Nghi Quân cười ha ha, dù sao với thực lực của bọn họ, khống chế thuyền nhỏ hành tẩu trên sông, cho dù dòng xoáy có cường đại thế
nào tuyệt đối cũng không thể nuốt chửng con thuyền của bọn họ.
- Nghe người ta nói, trước khi Nghi Quân ngươi tu luyện thành công vốn là một ngư dân, không biết có chuyện này hay không!
Ngụy Bỉnh Dập ngồi bên cạnh, lúc này trên tay hắn đang cầm một con cá được nướng thơm phức, từng miếng nhấm nháp.
- Không sai, trước kia ta được sinh ra ngoài biển, tổ tông ta thật sự là
ngư dân, lực lượng của ta cũng là được tu luyện trong biển.
Nghi Quân cũng không che giấu quá khứ của mình!
- Chẳng trách thủ đoạn bắt cá của ngươi lại thành thạo như vậy!
Thanh Nhi gật đầu, nàng rất đơn thuần, cũng không phát hiện, kỳ thực trong
lời nói của Ngụy Bỉnh Dập và Âu Dương đã từng bước có sát khí.
-
Ha ha, tiểu nha đầu, ta bắt cá thành thạo không có quan hệ đến chuyện ta có phải là ngư dân hay không, ta bắt cá hoàn toàn là dùng lực lượng của mình!
Mấy ngày nay Nghi Quân cũng đặc biệt thích tiểu nha đầu
này, chuyện gì nàng cũng dám nói, ngày nào cũng cười hề hề hỏi Âu Dương
đủ mọi chuyện. Nha đầu vô tư lự như vậy, trong trận doanh của Nghi Quân
đương nhiên rất khó nhìn thấy, phần lớn trong trận doanh của hắn đều là
loại cơ trí âm mưu như Trịnh Tú Nhi.
Người có tính cách như Thanh Nhi chỉ có thể sống trong những thôn trang nhỏ. Nếu như Thanh nhi không có Âu Dương bảo hộ mà một mình ra ngoài rèn luyện, cuối cùng nàng sẽ
chết, hoặc chỉ có thể biến thành loại người bất chấp tất cả để đạt được
thành công như Trịnh Tú Nhi.
Đây là hiện thực, thế giới sẽ không
bị ngươi thay đổi, cho nên ngươi chỉ có thể bất đắc dĩ thay đổi theo thế giới. Âu Dương cũng rất thích đệ tử Thanh Nhi này, cho nên hắn thề sẽ
không để bất cứ kẻ nào thương tổn nàng, để nữ đệ tử của mình vĩnh viễn
có thể vui vẻ hưởng thụ cuộc sống.
- Đến lúc đó phải xem kỹ thuật chèo thuyền của ngươi, đừng để chúng ta làm mồi cho cá ăn.
Thanh Nhi cười ha ha, khi nàng cười như vậy, Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập đều mơ hồ mỉm cười, kỳ thực bọn họ vẫn muốn nói đến Động Minh thuỷ vực sẽ để
Nghi Quân chèo thuyền, nhưng nếu hai người bọn họ nói ra, Nghi Quân nhất định sẽ có phòng bị.
Hiện tại Thanh Nhi nói ra, tất cả cũng trở
nên hợp lý. Quả nhiên, nghe thấy lời nói của Thanh Nhi, Nghi Quân hoàn
toàn không hoài nghi, vỗ ngực nói:
- Ha ha, được! Tới lúc đó ta sẽ để ngươi biết cái gì là kỹ thuật ngư dân chân chính!
- Nghi Quân, ngươi chuẩn bị trở về tiếp tục làm ngư dân sao?
Âu Dương ở một bên cười ha ha, lúc này trong tay Âu Dương cũng đang cầm một con cá nướng.
- Cũng không phải không có khả năng, đợi sau khi tất cả kết thúc, ta cũng không muốn tiếp tục sống như hiện tại, đến lúc đó ta sẽ khôi phục tất
cả mọi thứ ngoài biển, sau đó trở về sống vui vẻ, cũng là một lựa chọn
không tồi.
Nghi Quân nói đến đây, trên mặt xuất hiện biểu tình ước mơ.
Nhìn thấy biểu tình của Nghi Quân, Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập đều sửng sốt,
trong nháy mắt hai người bọn họ rõ ràng cảm thụ được sự chân thành trong lời nói của Nghi Quân.