- Lối vào loạn Thạch Cốc có một chỗ toàn là loạn thạch. Sau khi xuyên
qua loạn thạch sẽ tiến vào trong một thung lũng lớn. Nếu không thể xuyên qua loạn thạch kia, có lẽ đi cả đời cũng không tiến vào được bên trong
Loạn Thạch Cốc!
Viên Chính nói rất nghiêm túc. Xem ra trước Loạn Thạch Cốc hẳn có loại thủ thuật che mắt nào đó.
Âu Dương nghĩ hai mắt biến thành màu vàng kim. Quan tâm chiến ý không
ngừng nhìn phía dưới rừng rậm muốn từ đó tìm ra một ít đầu mối đến, tuy
nhiên Âu Dương nhìn hồi lâu lại từ đầu đến cuối không có nhìn thấy bất
kỳ với Loạn Thạch Cốc có quan hệ địa phương, thậm chí liền một ít huyễn
trận đều không tồn tại.
- Quái. Quan tâm chiến ý của ta đủ để nhìn xa ngàn dặm. Chẳng lẽ Loạn Thạch Cốc này còn xa hơn ngàn dặm sao?
Bản thân Âu Dương cũng cảm thấy rất khôi hài. Xa ngoài ngàn dặm sao? Nếu
quả thật đúng là như vậy, vậy thôn dân của Viên gia thôn mất tích tai
Loạn Thạch Cốc đúng là cần có chút dũng khí!
Từ Viên gia thôn
vượt núi băng đèo suốt ngàn dặm sợ là hai, ba năm chắc cũng chưa tới
được. Nếu quả thật chính là như vậy, Âu Dương thà tin rằng những người
kia chết đói ở giữa đường...
- Ở bên đó!
Sau khi Viên Chính hạ xuống mặt đất, Viên Chính quan sát xung quanh một hồi sau đó chỉ vào một dòng suối nhỏ nói:
- Từ bên này đi thêm chừng 3, 4 dặm về phía bên kia l có thể nhìn thấy loạn thạch!
Viên Chính nói xong, Âu Dương mới nhìn xung quanh. Phía trước căn bản không
nhìn thấy bất kỳ điều gì cổ quái. Rõ ràng phía trước không thể nào là
huyễn trận được. Nhưng nếu không phải là huyễn trận, vậy Loạn Thạch Cốc
rốt cuộc ở chỗ nào.
- Tiên sinh, bắt đầu từ chỗ này thì phải cẩn thận. Tất nhiều người trong thôn đều chết trong loạn thạch!
Viên Chính không có nói láo. Bình thường nếu như đám người vào núi săn thú
trong thời gian dài, đều sẽ lựa chọn tới khu vực loạn thạch này để tìm
kiếm nguồn nước. Rất nhiều người trong đội ngũ tìm kiếm nguồn nước đều
một đi không trở về. Sau đó thi thể tàn tạ của bọn họ được phát hiện
ngay trong loạn thạch này.
Loạn thạch, tên cũng như nghĩa, nơi
này chính là một nơi toàn là loạn thạch. Một dòng suối trong suốt nhìn
thấy được cả đáy chảy qua. Nơi này không có bất kỳ chỗ nào thần kỳ!
Trong tay Âu Dương lóe lên huyết quang khiến Viên Chính nhảy dựng. Huyết
quang chớp động, Thứ Kiêu Cung đã đến trong tay Âu Dương. Đây là lần đầu tiên Viên Chính nhìn thấy Thứ Kiêu Cung của Âu Dương.
Chỉ thấy
hỏa diễm thiêu đốt mạnh mẽ phía trên chiến cung bên, hai con cú lớn
huyết sắc giống như có linh tính, không ngừng vỗ cánh, giống như bất kỳ
lúc nào cũng có thể giương cánh bay đi.
- Chuyện này...
Nhìn thấy một thứ thần kỳ như vậy, Viên Chính cảm thấy rất kinh ngạc. Đương
nhiên hắn không biết đây chính là thánh binh Thứ Kiêu Cung hiếm hoi còn
sót lại trên đời. Cho dù trong thời đại lớn này, cũng có vô số bá chủ
cảm thấy rất hứng thú đối với Thứ Kiêu Cung.
Thứ Kiêu Cung không
chỉ là một chiến cung. Nếu như không nói đến tác dụng bắn cung, nó hoàn
toàn có thể xem là một mặt trăng tròn. Bản thân nó mang theo hỏa diễm
linh hồn càng thêm bá đạo.
- Đi đường nào?
Âu Dương biết,
người nào lần đầu tiên nhìn thấy Thứ Kiêu Cung đều cảm thấy rất chấn
động. Âu Dương cũng không giải thích kỹ càng cho Viên Chính biết. Dù sao những thứ này có giải thích Viên Chính cũng không chắc có thể hiểu rõ!
- A, bên kia.
Viên Chính nhìn Thứ Kiêu Cung nuốt nước bọt từng ngụm. Thứ Kiêu Cung trong
mắt của tu luyện giả chính là thánh binh, trong mắt phàm nhân chính là
chí bảo. Cả đời Viên Chính cũng chưa từng thấy qua binh khí nào đẹp như
vậy.
- Bên kia?
Âu Dương nhìn hai đống loạn thạch bên kia. Phía sau loạn thạch chính là một mảnh rừng rậm. Hắn không rõ là đi
thông tới chỗ nào. Tuy nhiên ngay thời điểm Âu Dương đang tự hỏi đã nhìn thấy Viên Chính giật mình nhìn lại phía sau mình.
Một khắc khi
Âu Dương vừa nhìn thấy Viên Chính thay đổi sắc mặt, hắn cũng cảm giác
được phía sau có vật gì đó. Thân thể hắn không kịp quay lại, Thứ Kiêu
Cung đã lóe lên huyết quang. Đúng vào lúc này, Thứ Kiêu Cung giống như
trăng tròn đặt sát cổ Âu Dương hướng ra phía sau Âu Dương xoay tròn tới
360 độ đại xoay tròn!
Một tiếng gầm rú giống như tiếng của dã thú rít gào truyền đến. Lúc này Âu Dương mới tới kịp quay mặt lại nhìn về
phía sau. Vừa nhìn Âu Dương thiếu chút nữa đã bối rối!
Đây là một người, nói chuẩn xác hơn là một người chết! Một người hẳn đã chết từ
rất lâu. Toàn thân của hắn đã bị mục nát thối rữa. Cái bụng đã vỡ ra, có thể nhìn thấy được nội tạng bên trong. Đây còn chưa phải là thứ buồn
nôn nhất. Buồn nôn nhất chính là trong bụng trong còn có một đoạn ruột
màu xanh rơi ra ngoài. Nhìn qua thật khiến cho mọi người muốn phun ra!
- Ọe..
Viên Chính không nhịn được. Hắn gục trên mặt đất bắt đầu nôn mửa một trận.
Âu Dương thì may mắn hơn. Dù sao hắn đã từng xuống địa ngục, tử thi nho
nhỏ này vẫn không có cách nào dọa được Âu Dương.
- Không ngờ lại là tử thi còn sống. Thực là thần kỳ!
Âu Dương đưa một tay về phía này tử thi đang không ngừng gào rít tiến về
phía bọn họ, nắm lấy một cái. Tử thi giống như bị cái gì đó giam giữ,
tuy rằng vẫn có thể gầm rú, nhưng toàn thân từ trên xuống dưới lại không có cách nào nhúc nhích.
Âu Dương đi tới phía trước tử thi.Quan
tâm chiến ý của hắn có thể nhìn thấy, linh hồn của gia hoả này đã sớm
biến mất không còn tăm hơi. Còn lại chẳng qua là một xác chết di động mà thôi. Chỉ có điều này xác chết di động trong một hoàn cảnh thần kỳ lại
có thể nhúc nhích được một chút.
Bình thường loại thi thể như vậy cũng không có năng lực công kích quá lớn. Nhiều nhất là lực lượng có
thể tương đương với thân thể của tu luyện giả nhất giai mà thôi. Tuy
nhiên trong sơn thôn, thi thể như vậy đối với người phàm thực sự là một
sát khí.
Âu Dương nắm chặt ngón tay. Thi thể đang vặn vẹo thân
hình trước mặt hắn bộ chợt cháy lên. Sau đó thi thể liền biến thành tro
tàn biến mất trong thiên địa.
Bên kia Viên Chính vẫn đang không
ngừng nôn mửa. Nhìn thấy Âu Dương dễ dàng thu thập thi thể cực kỳ buồn
nôn như vậy, Viên Chính vô cùng cảm thán.
Tu luyện giả này đúng là quá giỏi. Có lẽ phàm nhân vĩnh viễn cũng không thể thu thập đơn gian như tu luyện giả!
- Tiên sinh, chuyện này... Không phải trong Loạn Thạch Cốc sẽ toàn là những thứ như vậy chứ...
Viên Chính cảm thấy da đầu có chút tê dại. Những thi thể này trong mắt Âu
Dương không đáng là gì, chẳng qua là sau khi chết trong hoàn cảnh đặc
biệtđã phát sinh ra biến hóa tạo thành một vài phản ứng. Nhưng trong mắt Viên Chính, đó chính là quỷ.
- Sẽ không đâu. Nếu như trong Loạn
Thạch Cốc đều những thứ yếu như vậy, mấy tên tiên tôn lúc trước có thể
tát một cái đập chết tất cả. Nhưng bọn họ lại không thể làm được. Rất rõ ràng bên trong còn có thứ lợi hại hơn. Ít nhất cũng phải lợi hại hơn so với tiên tôn!
Âu Dương hiểu rất rõ ràng, thi thể như vậy đối với Tu luyện giả chỉ có một tác dụng duy nhất chính là buồn nôn.
Vừa nãy, khi thi thể này xuất hiện phía sau mình, hoàn toàn là do mình bất
cẩn. Mình chỉ cảm nhận được khí tức. Thi thể lại không có bất kỳ khí tức gì, khiến mình không chú ý. Đây thật là sự là do mình bất cẩn.