Thật ra, Âu Dương đã suy nghĩ về vấn đề này một thời gian. Sau khi trải
qua cuộc hành trình ở mộ của Yêu tổ, Âu Dương vẫn có chút sợ hãi đối với những địa phương quỷ dị như vậy.
- Được, có gì cần lão hủ, tiểu ca không cần khách khí!
Thật ra Viên Thiệu Nhất nói câu này thật sự chính là khách khí. Bởi vì Viên
Thiệu Nhất biết mình căn bản không thể giúp được Âu Dương điều gì.
Tuy nhiên Viên Thiệu Nhất không thể tưởng tượng được sau khi hắn nói xong
Âu Dương đúng là vẫn nghĩ tới vài thứ! Âu Dương nhớ kỹ trước lúc mình
giết chết tên đầu lĩnh trẻ tuổi kia, tuy người trẻ tuổi kia không phải
là Nhân tộc, nhưng lại tu luyện công pháp của Nhân tộc. Công pháp kia
cực kỳ tà ác. Không biết rốt cuộc là công pháp thế nào. Nhưng nhìn hắn
nghĩ trăm phương ngàn kế muốn đi vào Loạn Thạch Cốc đoạt được Vấn Tâm
Thạch kia, có thể tưởng tượng, Vấn Tâm Thạch nhất định có liên quan gì
đó với người trẻ tuổi kia.
Cho nên Âu Dương mở miệng nói:
- Viên lão bá có thể nói tỉ mỉ một chút về một vài chuyện của tổ tiên Viên gia thôn lúc trước được không?
- Nói đến chuyện của tổ tiên lúc trước, những hậu bối như chúng ta cũng không rõ lắm...
Viên Thiệu Nhất nói xong, thở dài một hơi mới nói tiếp:
- Thật ra tổ tiên cũng không phải là..
- Nếu như tại hạ không có đoán sai. Ừm chắc hẳn là tổ tiên của Viên gia thôn không phải là nhân vật chính phái!
Âu Dương ngồi bên cạnh Viên Thiệu Nhất nói. Thật ra Âu Dương đã sớm suy
nghĩ tới chuyện này. Nếu như tổ tiên Viên gia thôn đúng là một nhân vật, cho dù chỉ là một nhân vật nhỏ, cũng không thể nào không lưu lại cho
hậu bối bất kỳ công pháp tu luyện nào.
Lúc trước Âu Dương từng lo lắng qua có phải người đó chết quá mức đột ngột nên không lưu lại thứ
gì. Tuy nhiên sống tại Viên gia thôn càng lâu, Âu Dương dần dần phát
hiện không phải như vậy.
Như vậy xem ra chỉ còn sót lại một khả
năng. Đó chính là bản thân tổ tiên Viên gia thôn biết công pháp tu luyện của hắn không được thế giới này khoan dung. Vì không gây họa cho hậu
bối, hắn thà rằng để hậu bối một đời sống ở chỗ này làm người bình
thường, cũng không muốn truyền công pháp cho hậu bối.
- Tiểu ca
nói không sai. Tổ tiên lúc trước lưu lại một chút tư liệu ghi chép
thượng tầng. Lúc trước tại thời cổ đại, tổ tiên được gọi làm Huyết Ma...
Viên Thiệu Nhất có chút ngượng ngùng. Dù sao liên quan đến ma rõ ràng đều không phải là người tốt lành gì.
- Huyết Ma...
Âu Dương suy tư rất lâu, nhưng không nghĩ ra người có tên như vậy. Cho nên có thể xác định người này không phải là một vương giả cấp cường giả
thời thượng cổ. Nếu như vậy Âu Dương liền cảm thấy yên tâm hơn. Chỉ cần
không phải là mộ của vương giả vương cấp, vậy hắn có thể một mình xông
vào Loạn Thạch Cốc.
- Những chuyện khác lão hủ cũng không biết...
Lần này thật ra Viên Thiệu Nhất không nói láo.
Có thể nói những bí mật của lão tổ tông Viên gia thôn thần bí đều nằm bên
trong Loạn Thạch Cốc. Từ trước đến nay người đã tiến vào Loạn Thạch Cốc
thật sự còn sống đi ra cũng không có mấy người. Số ít người đi ra được
lại điên điên khùng khùng. Dưới tình huống như thế làm sao có thể biết
được trong Loạn Thạch Cốc có bí mật gì?
- Được rồi. Mấy ngày tới ta sẽ thu xếp hết chuyện ở đây, sau đó tiến vào trong Loạn Thạch Cốc tìm kiếm hư thực thế nào!
Âu Dương vẫn rất có lòng tin đối với mình. Chỉ cần không đụng tới những
lão quỷ cấp quái vật, thiên hạ này hắn vẫn có thể đi đến được.
- Gấp như thế sao?
Viên Thiệu Nhất rõ ràng không thể tưởng tượng được Âu Dương sẽ vội tiến vào như vậy.
- Không vội không được. Ta có cảm giác, Loạn Thạch Cốc đã phát sinh biến
hóa. Nếu như tiếp tục chờ sợ là đêm dài lắm mộng. Đến lúc đó cho dù là ở trong thôn cũng không chắc còn an toàn nữa!
Bất kỳ lúc nào Âu
Dương cũng tin tưởng vào cảm giác của mình. Cũng dựa vào cảm giác này,
Âu Dương mới nhiều lần tránh thoát nguy hiểm.
- Một khi đã như
vậy, để lão hủ liền tìm người dẫn đường cho tiểu ca. Hiện tại lão hủ
không thể leo lên Loạn Thạch Cốc này được. Vậy để Viên Chính làm tiểu ca dẫn đường được rồi!
- Không cần, để tự ta đi là được rồi!
Âu Dương biết, chuyến đi lần này rất nguy hiểm. Để người ta đi theo còn không bằng một mình mình đi vào.
- Không có huyết mạch của Viên gia, tiểu ca không thể đi vào Loạn Thạch Cốc được...
Âu Dương không ngờ được Viên Thiệu Nhất bỗng nhiên nói ra một câu như vậy.
- Bên ngoài chỉ biết Loạn Thạch Cốc ở trong ngọn núi, nhưng bọn họ không
biết là, Loạn Thạch Cốc trong mắt của bọn họ thật ra là giả. Trừ phi có
huyết mạch của Viên gia dẫn đường, bằng không thì không cách nào đến
được Loạn Thạch Cốc thật sự!
Viên Thiệu Nhất thở dài nói.
- Lẽ nào trong Loạn Thạch Cốc này có trận pháp gì sao?
Âu Dương không sợ nhất chính là cái gì? Đương nhiên là trận pháp. Trận
pháp này đối với Âu Dương còn không bằng phù vân. Quan tâm chiến ý của
mình có thể nhìn thấu tất cả hư vô trong thiên hạ. Có thể nói không có
trận pháp nào có thể vây chết được Âu Dương ở bên trong.
- Có
phải trận pháp hay không thì lão hủ không biết. Tuy nhiên việc này khá
mơ hồ. Cho nên vẫn để cho Viên Chính dẫn đường cho tiểu ca đi!
Viên Thiệu Nhất rất chân thành nói. Trước thịnh tình của Viên Thiệu Nhất, Âu Dương cũng không tiện từ chối. Cuối cùng hắn chỉ có thể đáp ứng.
Âu Dương nghĩ, mình không cần dẫn theo Viên Chính đi vào bên trong. Chờ
sau khi đi tới nơi thì để Viên Chính rời khỏi đó, một mình mình tiến vào giải quyết những vấn đề bên trong là được.
Thời gian ba ngày
trôi qua rất nhanh. Âu Dương ở chỗ này dạy học đã mười ba năm. Rất nhiều hài tử lúc trước cầm sách theo Âu Dương học hiện giờ cũng đã hai mươi
mốt, hai mươi hai tuổi. Bây giờ cho dù Âu Dương rời khỏi, những hài tử
này trong thôn cũng có người có thể dạy thay. Không nói người khác, chỉ
nói Viên Phi, tiểu nam tử do Viên Lang lưu lại lúc trước, bây giờ cũng
đã hai mươi hai tuổi tuổi, sớm trở thành người phụ giúp Âu Dương. Trước
khi rời đi, Âu Dương giao tất cả cho Viên Phi, sau đó cùng Viên Chính đi về phía Loạn Thạch Cốc.
Loạn Thạch Cốc không gần Viên gia thôn.
Phải cách chừng trăm dặm đường núi. Cũng may Âu Dương có thể bay. Trên
đường hắn mang theo Viên Chính bay trên bầu trời. Viên Chính chỉ cần chỉ đường. Trăm dặm đường núi này, chưa tới mười phút đã bay đến nơi.
- Âu Dương tiên sinh thật đúng là thần nhân!
Viên Chính ở trên không trung không ngừng tán thưởng Âu Dương. Dù sao bản
thân hắn là một phàm nhân, có thể bay được mãi mãi chỉ là mơ ước. Năm đó không phải Âu Dương cũng như vậy sao.
- Tiên sinh, phía dưới thì không thể bay nữa. Nếu còn bay tiếp, chỉ sợ ta sẽ không tìm được đường.
Viên Chính nhìn rừng rậm phía trước một chút sau đó nới với Âu Dương.
Bây giờ bọn họ đã tiến sâu vào trong núi. Phía dưới bóng cây căn bản hoàn toàn không nhìn rõ phía dưới dãy núi.
- Chẳng lẽ Loạn Thạch Cốc này rất nhỏ sao?
Âu Dương chưa bao giờ tiến vào Loạn Thạch Cốc. Tuy nhiên nếu đã gọi là cốc sao có thể nhỏ được. Tuy phía dưới bọn họ là rừng cây dày đặc, nhưng
sao có thể không tìm được?