Yêu Cung

Chương 828: Chương 828: Năm tháng như bài ca




Sáng sớm, khi tia sáng đầu tiên chiếu xuống sơn thôn, trong sơn thôn truyền đến tiếng đọc sách rõ ràng. Tiếng đọc sách này là từ trong lớp học cũ nát truyền vào trong sơn thôn.

Người dân trong thôn vừa làm việc vừa cười nói loạn vè một vài đề tài thiên nam địa bắc.

- Ôi! Phải nói rằng Âu Dương tiên sinh thật sự không hổ danh là Tu luyện giả. Năm đó Viên Yên còn là đại cô nương đã muốn theo Âu Dương tiên sinh. Bây giờ Viên Yên đã làm mẹ, Âu Dương tiên sinh vẫn còn trẻ như vậy!

Một đại thẩm đứng vừa giặt quần áo vừa buôn chuyện.

- Đại thẩm, các ngươi đừng có ngày nào cũng lôi ta ra làm trò cười nữa. Nói Âu Dương tiên sinh như vậy để người khác nghe thấy còn đỡ. Để cho đương gia nhà ta nghe được còn không giết ta sao?

Một thiếu phụ có khuôn mặt đẹp ở bên cạnh cười khanh khách nói.

- Ta nói Viên Yên này, sao năm đó ngươi không cố gắng thêm mộtchút?

Một đại thẩm cực kỳ thích buôn chuyện nói.

- Ha ha, chuyện này không thể nói là cố gắng hay không cố gắng được. Trưởng thôn nói, ta với Âu Dương tiên sinh không phải là người cùng một thế giới...

Trong mắt Viên Yên có chút tiếc nuối. Tuy nhiên nàng cũng hiểu rõ, điều trưởng hôn Viên Thiệu Nhất nói chính là sự thật. Không nói chuyện khác, chỉ nhìn dung mạo của Âu Dương sau mười năm không ngờ không hề già đi. Chỉ một điểm này, mình đã không thể nào sánh được bằng hắn.

Trong Viên Gia Thôn, không ngờ Âu Dương chờ một hồi đã mười ba năm. Có lẽ bởi vì bản thân Âu Dương không nghĩ tới chuyện gì, cho nên trong mười ba năm này, tuy rằng lực lượng không thay đổi nhưng tâm tư của Âu Dương lại trở nên bình yên như nước

Bây giờ cho dù là suy nghĩ đến Trịnh Tú Nhi, Âu Dương cũng có thể khống chế tâm tư của mình. Đây chính là một sự lột xác. Âu Dương đạt được tới tu vi này, có thể trốn ở trong một sơn thôn không hỏi thế sự mười ba năm, đúng là chuyện thực sự rất khó làm được.

- Viên lão bá, bện của ngươi không có vấn đề quá lớn. Tuy nhiên...

Hôm nay, Âu Dương ngồi ở phía trước cửa sổ nhà Viên Thiệu Nhất, nhìn Viên Thiệu Nhất không biết nên nói như thế nào.

- Âu Dương tiểu ca mới gì cứ nói. Lão hủ sống đã lâu như vậy, nếu thêm được mười tuổi cũng coi như cao thọ rồi!

Thật ra Viên Thiệu Nhất nhìn bề ngoài vẫn rất tốt. Có thể sống đến tuổi này, hắn xem như đã thỏa mãn.

- Sợ là tuổi thọ còn lại của Viên lão bá không đủ mười năm!

Âu Dương căn bản không cần học trung y một bộ vọng, văn, vấn, thiết, chỉ cần đơn giản liếc mắt nhìn đã có thể hiểu rõ tất cả những điều này.

Thời điểm người sống có khí tức. Bình thường là thiếu niên hoặc là thanh niên, khí tức dâng lên tới đỉnh. Phóng tầm mắt nhìn tinh thần sáng láng. Đây cũng chính là tinh thần tốt mà chúng ta thường nói.

Mà khi tuổi thọ của con người sắp hết, trên đỉnh đầu sẽ tụ tập tử khí. Khi tử khí hoàn toàn che nấp khí tức, người này cách cái chết không xa.

Chúng ta thông thường xem một lão già thời điểm nếu như tỉ mỉ đến xem cũng có thể từ cái trán nhìn thấy hắc khí, cho dù là tinh thần cho dù tốt lão nhân. Cũng có thể từ trên người cảm nhận được cái loại cảm giác này.

Lúc này Viên Thiệu Nhất trong mắt Âu Dương gần như đã đi tới cuối chặng đường sinh mạng. Trên căn bản, chưa đầy mười năm tuổi thọ đối với một tu luyện xem ra đã là bước cuối cùng. Còn đối với một người bình thường mà nói, mười năm này cũng không tệ lắm.

Cho nên nghe thấy Âu Dương nói vậy, Viên Thiệu Nhất cũng khẽ mỉm cười nói:

- Ha ha, không ngờ được lão hủ còn có thể có mười năm tuổi thọ. Đều nói con người khi sống làm nhiều việc thiện có thể trường thọ. Hão hủ đời này cũng đã làm không ít việc thiện, xem ra vẫn có thiện báo!

Viên Thiệu Nhất dùng cách này để an ủi chính mình.

Thật ra theo Âu Dương thấy cái gì thiện hữu thiện báo đều là điều không thể có. Thế giới này mỗi ngày đều có quá nhiều người lương thiện chết đi. Chẳng lẽ nói mắt ông trời mù sao? những kẻ tội ác tày trời trái lại còn sống tốt hơn người lương thiện. Nếu quả thật có thiên đạo, vậy thiên đạo này cũng không có cái gì để truy tìm. Dù sao thiên đạo này cũng đã mù. Còn ai sẽ đi truy tìm một thiên đạo mù đây?

- Những năm gần đây tiểu ca ở tại Viên gia thôn ta đã trợ giúp rất nhiều. Lão hủ cũng không biết nên cảm ơn tiểu ca như thế nào...

Viên Thiệu Nhất từ trên giường ngồi dậy. Âu Dương ngồi bên cạnh đưa một chén thuốc cho Viên Thiệu Nhất. Viên Thiệu Nhất sau khi nhận lấy liền uống cạn.

- Không cái gì. Nếu không phải lúc trước lão bá nói một câu nói khiến Âu Dương thức tỉnh, có lẽ Âu Dương đã chôn xương nơi xứ người rồi!

Âu Dương nói vậy hoàn toàn không sai. Nếu như lúc trước mình thật sự không ra khỏi mê cục kia, mình thật sự đã chết ở trong tay Trịnh Tú Nhi.

- Ha ha tiểu ca, gặp gỡ mỗi người không phải là gặp gỡ mình tiểu ca Lúc trước lão hủ chẳng qua tùy tiện nói mấy câu mê sảng thôi. Tuy nhiên tiểu ca, chí ngươi ở phương nào?

Viên Thiệu Nhất biết, Âu Dương không thể nào vĩnh viễn chờ đợi ở chỗ này. Hắn không phải là một người bình thường. Hắn có con đường của mình phải đi.

- Cũng nên rời khỏi rồi. Tuy nhiên trước khi đi ta sẽ tiến vào Loạn Thạch Cốc kia giúp mọi người giải quyết những chuyện đau đầu gần đây!

Âu Dương khẽ mỉm cười. Viên Thiệu Nhất ở bên cạnh cũng tỏ ra vui mừng.

Những năm gần đây Viên gia thôn không phải thực sự rất thái bình. Thôn dân lên núi săn thú không hiểu vì sao lại mất tích. Theo thời gian trôi đi, số lượng và phạm vi mất tích càng ngày càng lớn. Ban đầu chỉ khi tới gần Loạn Thạch Cốc mới có thể bị mất tích. Cho nên thôn dân chủ động rời xa khu vực đó. Nhưng sau khi thôn dân rời xa khu vực đó, mối nguy hiểm kia lại giống như ôn dịch không ngờ lan tràn về bốn phía. Bây giờ trên cả ngọn núi đều không có chỗ nào an toàn.

Hiện tại thôn dân lên núi săn thú đều phải cẩn thận từng li từng tí một, sợ mình vừa đi sẽ lại không về được nữa.

Tình huống này vẫn đang không ngừng chuyển biến xấu. Thôn dân Viên gia thôn rất sợ sẽ có một ngày ngủ trong thôn cũng sẽ đột nhiên mất tích. Cho nên những năm gần đây không ngừng có người đưa vấn đề này ra thảo luận.

Âu Dương cũng từng xâm nhập mấy lần vào trong núi rừng. Trong rừng núi Âu Dương phát hiện không ít tử thi giống như yêu ma. Những tử thi này không mạnh, hơn nữa phần lớn đều là thi thể của những thôn dân đã mất tích. Đối với những thi thể này, Âu Dương đều dùng hỏa diễm linh hồn tịnh hóa nó. Cho nên một năm gần đây, người trong thôn lên núi săn thú mới không bị mất tích. Nhưng dù sao đây cũng không phải là biện pháp giải quyết. Muốn kết thúc tất cả những điều này, biện pháp duy nhất chỉ có thể là tiến vào Loạn Thạch Cốc mới có thể giải quyết triệt để.

- Tiểu ca, lão hủ biết ngươi không phải là người tầm thường. Tuy nhiên trong Loạn Thạch Cốc kia thật sự cực kỳ nguy hiểm. Cho nên tiểu ca vẫn cẩn thận thì tốt hơn. Nếu thật sự không được, vậy mau rời khỏi thôn của chúng ta mà đi.

Viên Thiệu Nhất cảm kích nhìn Âu Dương nói.

- Ta sẽ lượng sức...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.