Viên Thiệu Nhất trừng mắt với Viên Chính một cái. Tõ ràng hắn có chút
tức giận. Dù sao Viên Lang cũng đã chết. Vậy mà Viên Chính vẫn đứng ở
đây nói như vậy.
- Vâng! Nhị thúc.
Viên Chính nhìn thấy
Viên Thiệu Nhất chẳng khác nào con chuột nhìn thấy mèo. Vào lúc này hắn
trở nên ngoan ngoãn đứng ở một bên không dám nói chuyện. Tuy nhiên hắn
lại không ngừng dùng còn mắt nhìn Âu Dương.
- Nhị thúc!
Một lát sau Viên Chính giống như lấy hết dũng khí, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Viên Thiệu Nhất nói:,
- Nhị thúc viên, Yên nha đầu kia rất thích Âu Dương tiên sinh. Vừa nãy ta hỏi Âu Dương tiên sinh, Âu Dương tiên sinh cũng không phản đối. Nếu
không Nhị thúc đi nói chuyện mai mối?
Viên Chính đột nhiên nói ra một câu khiến Âu Dương suýt nữa hộc máu.
Mình đồng ý việc này lúc nào? Viên Chính nói chuyện giốn như thật, khiến Âu
Dương thật sự muốn lập tức đập chết hắn ngay tại chỗ này.
- Chút cho ta!
Còn không chờ Âu Dương mở miệng, Viên Thiệu Nhất đã nổi giận trước! Hắn chỉ một ngón tay vào Viên Chính nói:
- Nhanh cút vào trong nhà cho ta, đừng ở chỗ này cho ta mất mặt xấu hổ nữa!
Đừng thấy Viên Chính đã hơn bốn mươi, nhưng trước mặt Viên nhị thúc này, hắn vẫn chỉ có thể thành thật chạy vào trong nhà. Hắn tỏ ra oan ức liếc mắt nhìn Âu Dương một cái bất đắc dĩ lắc đầu. Xem bộ dạng tiếc hận của hắn
nhìn Âu Dương chẳng khác nào Âu Dương bị chia rẽ đôi uyên ương vậy,
khiến Âu Dương không nhịn được cảm thấy phát tởm...
- Âu Dương tiểu ca không cần để ý tới hắn. Viên Chính không có ý gì xấu. Chỉ có cái miệng này là.... ôi...
Viên Thiệu Nhất bất đắc dĩ lắc đầu. Âu Dương chỉ có thể cười khổ. Viên Thiệu Nhất nói không sai. Viên Chính là người tốt. Trong thôn cơ bản ai có
chuyện gì hắn có thể giúp nhất định sẽ giúp. Nhưng cái miệng của Viên
Chính thật sự khiến người ta cảm thấy rất bất đắc dĩ.
- Lão hủ
biết Âu Dương tiểu ca ở chỗ này chính vì tránh thế gian một thời gian.
Tiểu ca chính là rồng, mặc dù ở nơi nước cạn, cũng chỉ là tạm thời. Đợi
đến lúc phong vân lại nổi lên, tiểu ca tự nhiên sẽ thuận gió mà lên. Yên nhi rất tốt. Tuy nhiên Yên nhi chỉ là một người phàm tục làm sao có thể xứng đôi với Âu Dương tiên sinh được!
Thật ra những lời Viên
Thiệu Nhất chính là lời nói thật. Từ ngày Âu Dương bắt đầu tiến vào Viên gia thôn, Viên Thiệu Nhất đã biết, sẽ có một ngày Âu Dương rời khỏi
đây. Nơi này đối với Âu Dương mà nói chẳng qua chỉ là một trạm dừng chân chốc lát mà thôi.
- Viên lão bá không nên nói như vậy. Yên nhi
thật sự không tồi. Tuy nhiên ta với nàng chính là người của hai thế giới khác nhau. Hơn nữa về phương diện này, sợ là trong lòng Âu Dương đã có
người!
Âu Dương dùng hai chữ sợ biểu thị mình không dám chắc. Dù
sao mỗi khi những ký ức như có như không xuất hiện ở trong đầu đều chỉ
dẫn cho Âu Dương biết một điều gì đó. Chỉ có điều Âu Dương không xác
định rốt cuộc là cái gì. Nhưng hắn biết nhất định có quan hệ với nữ tử.
- Ha ha, ta vừa nãy nghe Viên Chính nói với tiểu ca về chuyện liên quan
với Viên Lang. Thế nào? Tiểu ca cảm thấy có hứng thú đối với chuyện của
Viên Lang sao?
Viên Thiệu Nhất ngồi đối diện Âu Dương. Hắn cũng
không quá câu nệ. Mặc dù biết Âu Dương là một cao thủ, nhưng cao thủ như Âu Dương ở trong Viên Gia Thôn lại không hề kiêu ngạo, giống như một
người dân bình thường trong thôn dân, vô cùng hòa hợp với mọi người.
- Thật ra không thể nói là có hứng thú. Chủ yếu chỉ là cảm thấy rất tò mò thôi!
Âu Dương sờ sờ đầu cười cười. Hắn không hề nói dối. Chính là trong lòng nghĩ như thế nào thì nói như thế.
- Ôi, thật ra hẳn là Viên Chính cũng nói cho tiểu ca biết rồi. Viên Lang
chết có liên quan tới Loạn Thạch Cốc. Không biết có phải Viên Lang phát
điên hay không, không ngờ nửa đêm hắn lại một mình chạy vào trong loạn
thạch cốc. Kết quả...
Viên Thiệu Nhất lắc đầu thở dài. Viên Lang vừa chết, lưu lại cô nhi quả phụ vậy bọn họ phải sống làm sao?
- Vừa nãy ta nghe Viên Chính nói, thi thể của Viên Lang...
Âu Dương biết mình vốn không nên hỏi những lời như vậy. Nhưng vừa nãy Viên Chính mới nói cho hắn nghe một nửa, nghe một nửa còn tệ hơn là không
nghe.
- Bị ác quỷ bắt!
Lần này Viên Thiệu Nhất không giấu, nói thẳng ra sự thật.
- Trên thân thể của Viên Chính dày đặc dấu vết của quỷ. Nhìn bộ dáng của
hắn hẳn là trước khi chết đã gặp phải ác quỷ. Bị ác quỷ quấn quanh người mà chết!
Âu Dương không cho rằng thực sự có ác quỷ như trong miệng Viên Thiệu Nhất vừa nói.
Quỷ quái có tồn tại. Tuy nhiên sau khi con người chết đi biến thành làm oan hồn không có cách nào hại người. Phải biết rằng, có truyền thuyết sau
khi con người chết đi phải tiến vào hành lang luân hồi. Hành lang luân
hồi dùng cách nói của thời hiện đại chính là cõi âm.
Bất luận là
Tiên giới hay là tiểu thế giới, đây đều là một phần của dương gian. Âm
dương vốn là con đường khác biệt. Cho dù là ác quỷ cường đại đến mức
nào, lên dương gian cũng không thể tập kích con người.
Giống như
Âu Dương giết nhiều người như vậy. Nếu như có ác quỷ lấy mạng, Âu Dương
hẳn đã sớm chết không biết mấy triệu lần. Nhưng Âu Dương vẫn còn sống.
Dùng cách nói của người giả Quỷ Vương lúc trước, Âu Dương chính là người bị ác quỷ quấn quanh. Nhưng dù thế nào quấn quanh người hắn thế nào
cũng đừng hòng thương tổn được Âu Dương, trừ phi là tại địa phương nào
đó đặc biệt.
- Chẳng lẽ Loạn Thạch Cốc này là một con đường dẫn tới hành lang luân hồi sao?
Âu Dương đối với suy đoán lớn mật này của mình, cảm thấy có chút khó có thể tin được.
Hành lang luân hồi có con đường đi tới áo? Điều này hiển nhiên là không thể
nào. Nếu như có con đường thông tới hành lang luân hồi đường, như vậy di vong Sâm Lâm làm sao có thể khổ sở đợi nhiều năm như vậy?
Nếu
như nói vậy, chuyện ác quỷ giết người kia chính là giả. Vậy chỉ còn lại
có một khả năng. Đó chính là này trong loạn thạch cốc có yêu ma gì đó!
Hoặc là nói có người tu luyện ma công nào đó, sau khi chết linh hồn bất
diệt mượn thân thể biến thành một ác ma bị nhốt ở bên trong thung lũng
không thể ra ngoài.
- Ôi, phải nói rằng trong Loạn Thạch Cốc thật sự không yên ổn. Nhưng trước đây thôn dân Viên gia thôn cho dù điên
điên khùng khùng đi vào cũng không bị giết chết như vậy. Lần này cũng
không biết Viên Lang làm cái gì không ngờ lại khiến ác quỷ bắt thân thể!
Viên Thiệu Nhất biểu thị vẻ đáng tiếc.
Âu Dương gật đầu. Chắc chắn trong loạn thạch cốc có bí mật. Tuy nhiên Âu
Dương không có dự định đi tới Loạn Thạch Cốc xem xét. Dù sao trong loạn
thạch cốc có ma công Thông Thiên gì đó cũng không quan hệ gì đến hắn. Âu Dương rất chờ mong kỳ ngộ. Tuy nhiên Âu Dương không cho rằng trong
thung lũng khóa giữ ác ma này lại có thể có kỳ ngộ gì.
- Viên lão bá, đã quấy rầy lâu. Buổi chiều Âu Dương còn phải dạy học cho đám nhỏ. Âu Dương cáo từ!
Âu Dương không tiếp tục hỏi nữa. Hắn đứng dậy cáo từ với Viên Thiệu Nhất
rời khỏi nơi này trở về nơi hắn dạy học, tiếp tục truyền thụ cho đám
tiểu hài tử trong sơn thôn!