Nghe Lý Uyển Như kể ra tác dụng của Bất Lão thảo, Âu Dương cũng giật
mình. Bất Lão thảo này kéo dài tuổi thọ vạn năm đối với người khác không có ích gì, nhưng đối với hắn thật sự quá quan trọng.
- Sao ta
lại hồ đồ như vậy!?Trong thiên địa có rất nhiều vật tục mệnh. Như tây
bắc có Bất Lão thảo, thiên nam có Hỏa Long quả. Đông bắc có Tử Long
Tham. Tây nam có nước thánh Kỳ Lân. Trung nguyên có Cửu Lê hoa. Những
linh vật này đều có tác dụng tục mệnh. Bây giờ nếu ta đã là Tiên Tôn,
bình thường những linh vật này dù hơi khó có nhưng thời gian bốn mươi
năm vẫn sẽ có cơ hội tìm được. Nếu...
Lý Uyển Như rất muốn nói nếu ta rời đi tìm mấy thứ này, có lẽ trong bốn năm mươi sẽ tìm được.
Nhưng Lý Uyển Như không dám đi. Bởi vì nàng biết, lúc này Âu Dương còn có thể sống, nguyên nhân rất lớn là vì nàng ở bên cạnh hắn. Nếu như Lý Uyển
Như rời đi, vậy Âu Dương có thể sống qua bốn mươi năm này không?
- Dù thế nào, ta nhất định phải giành lấy Bất Lão thảo!
Trước giờ Lý Uyển Như chưa từng chú trọng tới những linh vật như vậy. Viêm Ma Hoa nghịch thiên ở trong mắt nàng còn không bằng những linh vật tục
mệnh này.
Nếu có thể, Lý Uyển Như rất đồng ý dùng Viêm Ma Hoa đổi lấy linh vật tục mệnh cho Âu Dương. Nhưng nàng không thể làm như vậy.
Nếu nhiều Viêm Ma Hoa cùng hiện thế cho dù là Hàn Băng cung cũng không
thể che chở cho nàng.
Năm gốc Viêm Ma Hoa đủ tạo thành mười Tiên
Tôn, đủ khiến một thế lực hạng hai một hơi biến thành thánh địa, bước
vào hàng ngũ tranh phong với tứ tông.
Tứ tông có danh tiếng. Tứ
tông bá đạo hoành hành bởi vì tứ tông có mười mấy Tiên Tôn thủ hộ. Nếu
một thế lực hạng hai đột nhiên có được mười Tiên Tôn thì chính là một
bước lên trời.
Âu Dương mỉm cười nói:
- Không cần quá để ý nó. Thật ra tuổi thọ vạn năm và bốn mươi năm đối với ta không có gì khác nhau.
Nếu không phải bởi vì Lý Uyển Như và trong lòng có người hắn không cách nào bỏ xuống có lẽ hắn đã chọn rời đi. Đối với hắn, ông trời cho hắn thời
gian bốn mươi năm cuối cùng đã laf quá đủ.
Nhẹ cầm tay Âu Dương, cảm nhận hơi ấm trong lòng bàn tay, Lý Uyển Như say đắm nói:
- Không đâu. Ta chắc chắn có thể gom đủ linh vật thiên hạ tục mệnh cho
chàng. Mặc dù ba hồn bảy vía của chàng đã mất hai hồn sáu vía, nhưng đồn rằng trong thiên địa có một báu vật tên gọi Minh Vương thạch, nó có thể làm lại linh hồn cho người khác. Nếu có đủ thời gian có lẽ ta có thể
tìm đến Minh Vương thạch này.
- Đừng lừa ta. Minh Vương thạch là
loại chí bảo trong hành lang luân hồi. Từ xưa đến nay Minh Vương thạch
chỉ là truyền thuyết. Bởi vì không ai có thể mở ra hành lang luân hồi.
Có lẽ tương lai một ngày nào đó Ngụy Bỉnh Dập sẽ làm được. Nhưng nàng
cảm thấy hắn sẽ làm như vậy sao?
Âu Dương có biết về Minh Vương thạch, cho nên hắn không tính dùng nó để hồi phục.
Lý Uyển Như nhìn Âu Dương, nói:
- Sẽ không. Nếu như có thể không ngừng tục mệnh cho chàng, có lẽ một ngày kia ta có thể trở thành chí cao vô thượng. Có lẽ ta có thể bước vào
hành lang luân hồi lấy Minh Vương thạch, làm lại linh hồn cho chàng!
Lý Uyển Như nghe nói Âu Dương cắt đứt liên kết với Thứ Kiêu Cung, vậy
tương đương chặt đứt tia hy vọng cuối cùng. Hiện tại không biết Minh
Vương thạch có thật sự tồn tại để giúp Âu Dương trùng sinh hay không.
Âu Dương nhìn chằm chằm vào Lý Uyển Như, nói:
- Đáng sao? Vì ta làm nhiều chuyện như vậy có đáng không?
Nói thật mỗi một lời mỗi một chữ Lý Uyển Như phát ra đều là từ tận đáy
lòng. Tình yêu nồng nàn khiến trái tim như băng giá của Âu Dương giống
như tan ra. Nếu không phải biết không thể có lẽ Âu Dương đã lập tức ôm
lấy Lý Uyển Như, cùng nàng quấn quýt triền miên.
- Không có gì đáng giá hay không, chỉ có muốn hay không.
Mắt Lý Uyển Như đầy yêu thương nói:
- Ở Lâm Hải thành, gặp nguy hiểm chàng cứu ta. Từ giây phút đó bóng hình
chàng đã khắc ghi trong lòng ta. Sau khi chàng rời đi, dù thời gian thay đổi nhưng ta mãi không thể quên.
Lý Uyển Như nói:
- Ở
Trung Châu, một mũi tên của chàng xuyên không đạp trăng mà đến. Giây
phút đó ta cảm thấy tất cả chờ đợi đều đáng giá. Khi chàng nhìn khuôn
mặt già nua của ta, trong mắt là bất đắc dĩ cùng thê lương khiến ta hiểu điều ta làm quá ít ỏi. Ta không muốn làm bình hoa, không muốn làm một
bình hoa ở bên cạnh vĩnh viễn được chàng bảo vệ. Cho nên ta vứt hết tất
cả đến Tiên Giới. Ta cố gắng tu luyện chỉ vì có một ngày có thể đuổi kịp bước chân của chàng, khiến chàng dừng lại nhìn ta. Nhưng ta sai rồi. Dù ta cố gắng bao nhiêu, chàng vẫn như trăng sáng trên cao tỏa sáng tám
phương. Có lúc ta tuyệt vọng, ta cảm thấy có lẽ mình vĩnh viễn chỉ có
thể làm bình hoa, thậm chí không bằng cả bình hoa.
Nước mắt tuôn trào khỏi khóe mắt Lý Uyển Như.
- Sau này chàng ở Dị tộc, tin chàng chiến bại khiến ta vô cùng đau khổ.
Ta từng bảo với mình có lẽ dó là giải thoát cho ta. Không nghe, không
gặp, có lẽ cứ như vậy ta có thể thật sự buông bỏ hết tất cả. Nhưng ông
trời rất tốt với ta, cho ta gặp lại chàng ở tây bắc. Giây phút đó ta
thật lòng cảm tạ ông trời. Dù chỉ là mấy chục năm ngắn ngủi nhưng dài
hơn một đời. Bởi vì chỉ trong khoảnh khắc này ta mới không làm bình hoa
trang trí nữa. Bởi vì chỉ trong giây phút này ta mới có thể làm nhiều
điều vì chàng.
Âu Dương nghe thấy Lý Uyển Như nói những lời như
vậy, hắn siết chặt tay Lý Uyển Như. Âu Dương nghe ra được từ trong lời
nói của Lý Uyển Như chất chứa uất ức, nhớ nhung. Hắn nghe mà cảm động.
Âu Dương nhìn Lý Uyển Như, nói:
- Có lẽ ta nên sống sót, coi như là vì nàng.
Nghe câu nói này, Lý Uyển Như liền nở nụ cười. Đúng vậy, Lý Uyển Như không
sợ gì cả. Dù lúc này từ bỏ hết mọi thứ cùng Âu Dương xuống suối vàng
nàng cũng không ngại. Nếu trong cõi trời đất này còn có thứ gì khiến
nàng sợ hãi, thì chính là mất đi Âu Dương!
Bây giờ có Bất Lão
thảo ngay trước mắt, có cơ hội tục mệnh vạn năm cho Âu Dương, nàng làm
sao có thể bình tĩnh được? Chỉ cần có thể không ngừng kéo dài mạng sống
Âu Dương thì mọi thứ còn cơ hội. Vạn năm, mười vạn năm, trăm vạn năm. Lý Uyển Như không sợ chờ đợi, chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với Âu Dương,
nàng tin rằng sẽ có một ngày nàng bước vào chí cao vô thượng. Nàng sẽ đi vào hành lang luân hồi, vì người mình yêu tìm Minh Vương thạch để người yêu mình trùng sinh!
Nhìn người trước mặt, Âu Dương bỗng cảm thấy mình rất hạnh phúc.
- Triệu Cương, Vong Niên! So sánh với các ngươi ta rất hạnh phúc. Các
ngươi vì một chữ tình bi thương một đời, đến chết không thể như ý
nguyện. Còn ta dù sắp chết vẫn có người như vậy làm bạn kề bên.
Ầm!
Bỗng ngoài cửa phát ra tiếng động khẽ. Tiếp theo Lý Uyển Như cảm thấy phong ấn cửa lớn bị tiêu trừ.
Ngoài cửa truyền đến thanh âm cực kỳ huênh hoang:
- Ha ha ha ha, lão phu suýt bị lời nói của các ngươi làm cảm động, muốn
từ bỏ hành động lần này. Nhưng lão phu là người tốt bụng. Nếu các ngươi
đã tình sâu như vậy, lão phu tiễn các ngươi xuống hoàng tuyền!