Tuy nhiên Tống Khâm vẫn giả điếc anh vẫn ngồi lì ở đó không để ý đến cô, Lý Bội Ân biết bây giờ cô có làm gì thì anh ta cũng sẽ như vậy thôi cô cũng không có thời gian hay sức lực gì để chống đối anh cả, cô hừ lạnh rồi quay trở vào phòng tắm rửa rồi vội nấu một hộp mì ăn đỡ để lấy sức thức đêm làm việc.
Tống Khâm vẫn ngồi bất động ở đó quan sát từng hành động của cô, ánh mắt có chút giao động, đột nhiên đưa tay vào túi quần lấy điện thoại ra rồi bấm một chút, Lý Bội Ân cứ ăn như vậy mà không để tâm đến Tống Khâm, cô vừa ăn vừa ngồi đối diện với máy tính, anh có thể nhìn thấy được sự chăm chỉ siêng năng của cô nhưng cô có cố gắng cỡ nào cũng vô ích thôi.
Thế giới này chẳng có sự công bằng đâu, cả đời của cô chỉ có thể làm thuê chẳng bước chân lên vị trí chủ cả được đâu, tiếng chuông bên ngoài vang lên, Lý Bội Ân định đi mở cửa thì anh đã đứng dậy trước ra ngoài mở cửa giúp cô, vì anh biết người đến là ai.
“Đây là đơn hàng đồ ăn của mình ạ, mời anh ký vô đây!”
Là nhân viên giao đồ ăn, Lý Bội Ân nhìn thấy anh mang vào rất nhiều hộp đồ ăn, thấy cô nhìn anh liền cười một cách thách thức, bản thân chỉ có thể ngồi đó ăn mì chăm chú làm việc,còn anh thì thảnh thơi ăn cao lương mỹ vị, anh tự nhiên mở hộp đồ ăn ra, mùi thơm của món ăn lan tỏa khắp căn phòng, khiến cho Lý Bội Ân vừa mới ăn mì xong vẫn bị mùi thơm thức ăn quyến rũ, cô khẽ nuốt nước bọt một cái rồi tự trấn an bản thân mình.
“Không thèm, mình còn trăm công ngàn việc đâu ra thời gian nghĩ đến ăn uống nữa chứ?”
Tống Khâm vừa ăn vừa để lộ biểu cảm khiến người ta phải thèm thuồng, anh lại cất giọng khen lấy khen để.
“Um...ngon...”
“Ôi cái chân gà này đậm vị thế, còn cả cái bào ngư này cũng ngon không kém, giờ này mà chỉ ăn mì thôi thật tội nghiệp cái dạ dày.”
Không ngừng tấm tắc khen mấy món trên bàn ăn kèm theo vài câu nói cố ý châm chọc, Lý Bội Ân vừa làm vừa bị giọng của anh làm cho mất tập trung, tên này đúng là muốn kiếm chuyện với cô đây mà, Lý Bội Ân liền đứng dậy đi tới nói.
“Ăn thì lo ăn đi, đừng có làm ồn ào tôi không tập trung làm việc được là tôi đuổi anh ra ngoài đó!”
Tống Khâm đặt đũa xuống rồi ra vẻ chủ cả với cô.
“Cô nói chuyện với tôi không biết cao thấp gì sao? nhìn lại bản thân mình đi tôi là sếp của cô, mà cô nói chuyện với tôi vậy à?”
Cô gân cổ lên cãi lại.
“Thì sao? đây là nhà của tôi, anh tự ý vào nhà không có sự cho phép của tôi mà còn bắt bẻ tôi sao?”
Giữa hai con người này chưa gì lại xuất hiện một tia điện xẹt ngang qua ánh mắt nhau, không ai chịu thua ai, Tống Khâm đứng dậy kéo cô ngồi xuống rồi lấy đồ ăn trên bàn đút vào miệng của cô, Lý Bội Ân trợn tròn mắt nhìn anh thì anh lại đút vào miệng của cô một miếng khác như muốn bịt miệng của cô lại.
“Ưm...ưm...a..nh..”
Tống Khâm nhểnh môi cười khi thấy biểu cảm của cô lúc này.
“Người ồn ào lúc này là cô đó, ngậm miệng lại rồi đi làm việc đi!”
Lý Bội Ân đúng là không nên dành thời gian ở đây đôi co với anh, cô liền hậm hực tức giận quay trở lại bàn làm việc của mình tuy nhiên mùi vị thức ăn trong miệng cũng không tệ một chút nào.
Nhưng cô vội xua tan đi ý nghĩ đó trong đầu và bắt đầu làm việc của mình, trời cũng đã khuya đôi mắt của cô không còn chút sức lực gì nữa, còn riêng Tống Khâm anh cũng đã ngủ được một giấc ở trên ghế sofa, khi tỉnh dậy định đi rót nước thì thấy Lý Bội Ân đã ngủ gục rồi, nhìn lại bản báo cáo vẫn chưa đâu vào đâu hết.
Anh nắm lấy tay của cô choàng qua cổ mình rồi nhẹ đặt cô nằm xuống giường, cẩn thận đắp chăn lên cho cô, còn bản thân thì đi lại chỗ bàn làm việc của cô bắt đầu xắn tay áo lên gõ lạch cạch trên bàn phím, động tác của anh có phần nhanh nhẹn hơn Lý Bội Ân, chưa đầy ba mươi phút anh đã hoàn thành giúp cô tất cả mọi việc, anh vươn vai uể oải rồi rời khỏi nơi đó.
“Ngủ ngon.”
Tống Khâm để lại lời chúc rồi khẽ đóng cửa lại, vốn dĩ định ở lại đây trêu đùa cô một chút nhưng cả ngày hôm nay cô vất vả nhiều rồi, anh cũng không thích ở nơi ngột ngạt này, cần phải quay về nhà để giải quyết một số việc, anh đột ngột lấy điện thoại ra gọi cho bên nhà đất.
“Tôi muốn mua lại khu nhà ở đường X.”
Anh cũng không hiểu tại sao mình lại bỏ ra một số tiền lớn để mua một khu đất chết này nữa, nếu như nó được cải tạo lại một chút chắc sẽ trở nên mới mẻ hơn, nhìn khắp lối đi cây cỏ còn không thể sống được thế này mà người vào ở được cũng gọi là hay đấy.
Đoạn đường trở về nhà vắng tanh, từ nhà của Lý Bội Ân đến nhà của anh cũng khá xa, nhưng anh thỉnh thoảng về nhà vài lần, thường thì anh sẽ ở khu khách sạn của mình hoặc ở một căn hộ nào đó, vì anh không thích về nhà đối mặt với ba của mình,ông lúc nào cũng hối thúc anh sớm lập gia đình để sinh con nối dõi.
Anh đã đi gặp mặt những đối tượng mà ông ấy sắp đặt nhưng chẳng có mối nào vừa ý, đơn giản vì tính tình của anh chẳng cô gái nào chịu được, miệng của anh lúc nào cũng nói trái ngược lại với tâm ý của mình, có lẽ vì cái miệng nói năng cộc cằn thô lỗ đó mà bất kỳ cô gái nào tiếp xúc cũng đều sợ, con gái yêu bằng lỗ tai nhưng anh lại không giỏi ăn nói cho lắm, nếu như khịa một người nào đó thì anh lại giỏi trong mảng đó hơn là mở lời thả thính.
“Thiếu gia đã về rồi, nhưng lão gia đã ngủ rồi ạ.”
Tống Khâm vẫy tay ra hiệu cho người giúp việc đi chỗ khác, anh lại về lúc khuya khoắt thế này nếu ông còn thức chắc sẽ mắng anh một trận rồi.
Anh với tay rót ly nước uống cạn một hơi rồi đứng dậy quay trở về phòng, nhưng khi đi ngang phòng của ba anh đột nhiên Tống Khâm nghe được những âm thanh lạ phát ra từ bên trong, anh khựng người lại thì nghe được tiếng rên rỉ của phụ nữ cùng với những âm thanh ái muội khiến người khác phải đỏ mặt.
Tống Khâm siết tay lại thành nắm đấm, anh muốn tung cửa để làm lớn chuyện này nhưng anh không thể, đây cũng là lý do Tống Khâm ít khi trở về nhà, về nhà chứng kiến ba của mình ngày đêm ôm ấp phụ nữ mà quên đi những gì mà ông đã thề hẹn trước bàn thờ của mẹ anh sao? nhưng anh lại nhẫn nhịn không muốn nói cố gắng dằn xuống cơn giận trong người mà trở về phòng của mình.