Ánh đèn điện thoại không đủ để làm sáng rực cả không gian rộng lớn, luồng ánh sáng len lỏi trong màn đêm tĩnh mịch, Lý Bội Ân cũng đã nằm gục trên sàn nhà ngủ lúc nào không hay, cô nằm co rúc người lại vì lạnh chỉ có chiếc áo khoác che chắn nhưng không đủ để bản thân ấm áp hơn.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên làm cô bừng tỉnh dậy, cô chợt nhận ra mình đã ngủ từ lúc nào, mắt nhắm mắt mở bấm nghe điện thoại, phía bên kia truyền đến giọng nói đáng ghét của Tống Khâm.
“Cô đang ở đâu?”
Lý Bội Ân cũng không có ý định sẽ nhờ anh giúp anh dù gì anh cũng đã gọi tới thì cô cũng nói luôn nếu không sợ rằng cô sẽ không qua khỏi đêm nay mất, vả lại cô còn bảng báo cáo vẫn chưa làm xong nếu không nộp trong ngày mai nhất định sẽ có chuyện lớn.
“Đang ở công ty.”
Tống Khâm nhìn đồng hồ đã tám giờ tối mà cô lại ở trong công ty để làm gì? cô không để anh hỏi liền nói tiếp.
“Anh có chìa khóa không? tôi về sau nên bảo vệ khóa của tôi không ra ngoài được.”
Tống Khâm nghe vậy im lặng một lúc, đôi môi của anh lại phát ra âm thanh của sự vô tình, trong bụng lại cảm thấy buồn cười, anh cười cho sự cố gắng của cô, đúng là khi không có tiền thì chỉ còn cách là cố gắng mà thôi, cách làm của cô khiến anh phải cảm phục nhưng có điều quá ngu ngốc.
“Thế à? vậy đợi mai bảo vệ đến mở cửa cho cô, tôi định nói hôm nay không có hứng nên cô không cần tìm đến tôi thôi, vậy nhé ngủ ngon.”
“Ơ...này...anh kia!”
Lý Bội Ân còn chưa kịp nói thêm thì anh đã ngắt máy, cô chỉ biết bất lực ngồi tựa lưng ở góc tường gần đó, đáng lẽ cô định đêm nay sẽ thức cả đêm để làm bảng báo cáo, do làm cho đám người đó mà cô không có thời gian để làm phần của mình, Lý Bội Ân thầm trách cho sự ngu ngốc và nhu nhược của mình, nhưng ở trước Tống Khâm không hiểu sao cô lại có động lực nào dám lên tiếng mắng chửi anh ta như vậy.
Càng lúc càng lạnh hơn, cứ đày này cô sẽ không chịu đựng được mất, cô dùng chiếc áo khoác để che đậy cơ thể yếu ớt của mình, cô chẳng còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc im lặng và cam chịu tiếp tục làm việc ở nơi này, chỉ đợi một ngày nào đó có đủ tiền và xong giao dịch với tên khốn Tống Khâm cô nhất định sẽ không ở lại nơi quỷ quái này.
Đôi mi của cô trở nên nặng trĩu vì mệt mỏi, cả ngày hôm nay cô đã làm rất nhiều công việc nên bây giờ cô muốn ngủ một chút, có lẽ khi chìm vào giấc ngủ cô sẽ đỡ cảm thấy lạnh hơn.
Lý Bội Ân trong lúc ngủ có cảm giác như có ai đó đã bế cô lên, cô được cảm nhận cái hơi ấm tỏa ra từ người nào đó, rất quen thuộc trước đây hình như đã từng có cảm giác này rồi, cư xử rất đỗi nhẹ nhàng, nhưng đôi mắt của cô lười biếng không muốn mở mắt ra.
Cô đã có một giấc mơ, cô mơ thấy mình mặc bộ đồng phục của trường năm cấp 3, vẫn là mái tóc đuôi gà cùng cặp kính dày cộm quen thuộc, lúc cô đi ngang qua một con hẻm có nhìn thấy một người con trai cả người đều là thương tích đang tựa lưng vào tường, sợ anh ta xảy ra chuyện nên cô đã vội chạy đến và hỏi han nhưng anh ta không nói gì, cô cẩn thận lấy ra trong túi một cái băng keo cá nhân dán lên má của anh.
“Anh ở đây nhé, tôi đi tìm người giúp.”
Cô loay hoay rời đi định tìm người giúp nhưng khi quay đầu lại thì người con trai đó đã đi đâu mất, cô không ngờ anh ta lại đi nhanh đến vậy, nhưng cô không nhìn rõ mặt anh ta, tuy nhiên dáng người trông cũng rất đỗi quen thuộc chỉ là không nhớ đã gặp ở đâu.
Lý Bội Ân bị tiếng kèn xe và ánh sáng chiếu thẳng vào mắt làm cho bừng tỉnh dậy, cô hoang mang nhìn thấy bản thân đang ngồi trên xe của ai đó, giọng nói của người bên cạnh vang lên.
“Cô ngủ lâu quá đấy!”
Liền nhận ra chủ nhân của giọng nói đó, cô trừng mắt nhìn lại cơ thể của mình vẫn còn nguyên vẹn quần áo, nhưng trên người của cô lại có một chiếc áo vest của anh ta, cô nhớ bản thân lúc đó đang ở trong công ty chẳng lẽ anh ta thực sự cứu cô ra sao?
“Anh...đến giúp tôi sao?”
Tống Khâm đưa tay ra ngoài vứt bỏ tàn thuốc xuống rồi kéo của kính xe lên, vẻ mặt kiêu ngạo như mọi khi.
“Sợ cô chết không ai hay, tới lúc đó có án mạng tại công ty thì sẽ rắc rối lắm với lại để cô chết rồi ai sinh con cho tôi?”
Lý Bội Ân phì cười đầy sự khinh bỉ, chẳng qua cũng vì lợi ích cá nhân nhìn gương mặt của anh ta đương nhiên anh ta sẽ không tốt đến nổi đến giúp cô đâu, có lẽ lúc nãy cô suýt cảm động trong giây phút đó khi biết anh ta cứu cô nhưng nghĩ lại anh ta chẳng hề tốt như cô nghĩ.
“Thì ra cũng vì bản thân, được rồi cám ơn, tôi về làm bảng báo cáo ngày mai còn phải nộp nữa.”
Cô đưa tay mở cửa xe nhưng cửa đã bị khóa, anh lại nhởn nhơ như không có chuyện gì xảy ra mắt nhìn về phía trước tay thì chống cằm điệu bộ nhàn hạ.
“Mở cửa xe cho tôi!”
“Nhà ở đâu?”
Cô khựng người lại nhíu mày khó chịu.
“Anh lại muốn gì nữa đây?”
“Đưa cô về không cần phải đón xe, ông đây sẵn tiện cho cô đi nhờ không tính tiền đâu.”
Lý Bội Ân nhìn ra ngoài đường lớn đúng là giờ này đón xe cũng khó, nếu như đi với anh chắc sẽ về nhanh hơn, cô liền nói địa chỉ cho anh, Tống Khâm gật gù rồi phóng xe đi, suốt cả chặn đường anh không nói tiếng nào cứ để cho không khí trở nên yên tĩnh đến ngột ngạt, nhưng tốc độ chạy xe của Tống Khâm làm cô suýt rớt tim ra ngoài, cô quay sang vỗ nhẹ vai anh nhắc nhở.
“Chạy chậm chút đi! Anh đang đua xe đó sao? nguy hiểm lắm.”
“Yên tâm, không chết đâu mà lo.”
Nhưng nhờ với tốc độ đó mà đã nhanh chóng đến căn hộ nơi cô đang ở, Lý Bội Ân bước xuống xe còn phải chao đảo nhưng từ phía sau một bàn tay bắt lấy cô để cô tựa vào người của mình, nhưng cô biết đó là anh nên không cần anh giúp đỡ mà hất tay anh ra.
“Cám ơn, về đi!”
Lý Bội Ân lục trong túi tìm chìa khóa cửa nhà, căn hộ của cô khá cũ kĩ, những khu nhà xung quanh cũng thật nghèo nàn, nơi này cũng có thể ở được hay sao? Tống Khâm quan sát xung quanh toàn là rác rưởi, mùi hôi thối của mấy túi rác bốc lên khiến anh buồn nôn.
Cô không hề hay biết rằng anh đang đi theo mình, lại leo thang bộ nhưng thang bộ này không bằng lúc nãy ở công ty, cô chỉ lên đúng tầng 2 là tới phòng của mình rồi, lúc cô định tra chìa khóa vào thì giọng nói của Tống Khâm vang lên.
“Nơi này cũng có thể ở được sao?”
Cô bị giọng nói của anh làm cho giật cả mình, chiếc chìa khóa trên tay rơi xuống đất, cô quay đầu lại vuốt ngực thở phào còn tưởng là cái gì tới nữa, nhưng nhìn cái mặt của anh cô không những giật mình mà còn sợ hơn là gặp ma nữa, Tống Khâm nhìn vẻ mặt xanh như tàu lá chuối của cô thì phì cười.
“Gì vậy? tưởng ma à?”
“Ma còn không đáng sợ bằng anh, sao không về đi?”
Lý Bội Ân vội nhặt chiếc chìa khóa rồi mở cửa, Tống Khâm là vị khách không mời mà đến, cô vốn không muốn cho anh vào bên trong, tuy nhiên bên ngoài bởi vì sự cũ kỹ mục nát của nơi nên này mới trông tồi tàn thế thôi, nhưng khi cô mở cửa phòng thì trông cũng không tệ chút nào, có lẽ là vì cô là một người kỹ tính chăng? Mọi thứ đều được sắp xếp ngăn nắp, một hạt bụi cũng không có, trong phòng còn có mùi thơm của tinh dầu quế hồi rất dễ chịu.
“Tôi định về nhưng xe bị hỏng rồi, hôm nay ở nhờ một đêm.”
Anh lại tự nhiên hiên ngang đi vào trong nhà mà không cần sự cho phép của cô, ngồi xuống chiếc ghế sofa gác chân lên bàn vẫn không ra vẻ một người nghiêm túc chút nào.
“Tôi có nói cho anh ở lại sao? làm ơn đi về đi, tôi có nhiều việc lắm đừng có làm phiền tôi!”